Tôi sinh ra trên dải đất cỗi cằn, nằm nem nép ven bờ đê sông Chu, đoạn đi qua huyện Thọ Xuân của Xứ Thanh. Mảnh đất ấy xưa có bậc dị nhân đi qua, đã nói rằng: Đất này địa thế trắc hiểm, khí tụ thiên địa, lưỡng hà bao bọc, tứ sơn bủa vây. Bốn mùa rõ rệt xuân, hạ, thu, đông. Tấn công thì khó, phòng thủ thì dễ. Đất này chỉ hợp khi có biến, không hợp buổi thái bình. Lại thêm, trời đất ưa thử lòng người, càng người hiền càng ưa bị thử, nên dù là phúc địa sinh nhân kiệt, nhưng phận số sẽ lao đao. Chiếu theo dòng chảy của sông đoạn đi qua làng, chính dòng đâm vào sinh huyệt, phải đủ 60 năm sau dòng nắn chại mạch, may ra người trong làng mới thoát cảnh truân chuyên... Lời ấy chưa xa mà ngẫm lại không sai.
Sông Chu - Núi Mục. Ảnh: Sưu tầm trên Internet |
Ngặt thay, giang sơn cẩm tú thường đi với bần hàn. Phàm cứ nơi nào nghèo thì dòm trông thấy đẹp, nơi nào đẹp thì nhác trông từ xa cũng đã thấy nghèo. Mảnh đất quê tôi: "Bốn mặt núi rừng sông cách núi bưng |một cõi giang sơn ngộn đầy trong gió bão | Những thi sĩ cầm ngang ngọn giáo | Vẽ lên trời sắc nhọn những vần thơ"... Hữu Nguyện từng thốt lên như vậy. Còn về vẻ đẹp, có vị tiên sinh họ Nguyễn, cảm thức sinh tình, ưu ái mà ban thi rằng: "Chu giang nước chảy quanh dòng | Lường giang cũng kịp một vòng non Lam". Có lúc, ngỡ như trong mỗi thớ đất cày đều ngổn ngang truyền thuyết, vậy mà chỉ có văn chương là nhiều hơn lúa gạo. Dân tôi, dù là nơi được ví là "tọa-độ-mật", một vùng nguyên liệu mía đường cung cấp sản lượng mía hàng năm không biết bao nhiêu tấn, thế mà cái gọi là "an ninh lương thực" vẫn nơm nớp lòng bà con mỗi bận giáp hạt lưng mùa. Chỉ có giòng sông là độ lượng. Giòng sông cứ như giòng sữa mẹ, từ bi vắt sữa nuôi làng và nuôi cả những hồn thơ kiêu bạc.
Nhiều người quê tôi vì tự ti bởi cái nghèo, cái tệ nạn đủ kiểu mà có khi không dám nhắc đến quê nhà khi xa xứ. Tôi thì thấy tự hào lắm lắm. Không có dịp thì thôi, hễ có dịp là mời bằng hữu ghé quê chơi. Nghèo cũng là một cái lễ đãi người hiền trong thiên hạ. Những kẻ chẳng phải là người hiền trong thiên hạ mới chuộng phú quý phụ vinh, bậc hiền sĩ đâu vì cái nghèo mà quên chân tình cho được. Tin ở người, tin ở trời thì trời và người đều là bạn./.
Nguồn: Beo
(Xin cáo lỗi vì ko nhớ đã copy từ đâu. Bài viết quá hay. Bạn tác giả nếu có quá bộ đến chơi xin để lại lời nhắn bên Facebook, cho Beo dẫn link nguồn.)