(Gió Lành) - Dư luận bắt đầu xì xào về chuyện báo Sài Gòn tiếp thị ngưng hoạt động và hơn 100 con người sẽ mất việc làm. Người chia sẻ, kẻ chua xót… là những chuyện thường tình. Không ai muốn nhìn thấy người quen, đồng nghiệp, thậm chí chả quen biết gì sất, phải lâm vào lúc khó khăn, mất việc. Thế nhưng, cái gì cũng phải có nguyên nhân và nguyên tắc khi giải quyết.
Một vài người ai oán, thậm chí, cho rằng: vì tờ báo viết nhiều về chính trị chính em nên bị buộc ngưng xuất bản. Rồi thì, đã cho bán trụ sở để trả nợ, vẫn dư tiền sao không cho hoạt động… Toàn là bàn theo cảm tính.
Bởi lẽ, tờ báo Sài Gòn tiếp thị được thành lập, được cấp giấy phép hoạt động báo chí là do cơ quan chủ quản, Trung tâm xúc tiến thương mại và đầu tư TP.HCM, đứng ra xin phép và chịu trách nhiệm. Cơ quan quản lý nhà nước về báo chí cấp phép là cấp cho Trung tâm xúc tiến thương mại và đầu tư TP.HCM. Nay, vì báo hoạt động thua lỗ nên xin ngưng hoạt động thì không thể đổ tại ý “sâu xa” chi cả. Yếu kém thì nhận, khó khăn khủng hoảng kinh tế không làm ăn được thì dẹp, có chi ông Nguyễn Xuân Minh, quyền Tổng biên tập phải mắc cỡ, đổ thừa?! Không hay và không xứng đáng là người đứng đầu một tờ báo. Ở các nước, ở Mỹ, có tờ báo nổi tiếng bao lâu vẫn phải đóng cửa do thua lỗ chứ riêng gì tờ báo mà ông Minh phụ trách!
Thêm nữa, tờ báo Sài Gòn tiếp thị hay tờ báo nào đi chăng nữa, phải hoạt động đúng tôn chỉ, mục đích ghi trong giấy phép đã được cấp. Ông Minh phàn nàn chi việc ông làm sai bị cơ quan quản lý nhắc? Ông không thấy vô lý hay sao?
Thua lỗ quá, xin chủ quản cho bán trụ sở để trả nợ, số tiền dôi ra đòi hưởng cả sao được? Ông Minh quên là chủ quản đã cung cấp đầu tư cho báo Sài Gòn tiếp thị thế nào từ những buổi đầu thành lập hay sao? Trụ sở của Sài Gòn tiếp thị là do tờ báo ăn nên làm ra, bỏ tiền ra mua hay được cơ quan chủ quản đầu tư? Những vấn đề liên quan kinh tế phải rất rõ ràng. Đâu có thể chung chung, gói gọn trong vài câu được. Chưa thể từ những điều ngắn gọn đơn giản mà đánh giá.
Đọc nội dung trả lời phỏng vấn đài BBC của ông Nguyễn Xuân Minh mà thấy rầu cả ruột. Tôi đã hiểu vì sao tờ báo này có thời hoàng kim nay lại xuống dốc không phanh! Có người phụ trách ấu trĩ, không dám nhìn thẳng, đổ lỗi như ông Minh thì Sài Gòn tiếp thị trụ sao được trong thời buổi khó khăn nầy?!!