• RSS
  • Facebook
  • Twitter
Comments

Nhà văn Đông La khi nói về nhà thơ Hồng Thanh Quang thường châm biếm thế này: "ông MC, Đại tá An ninh, Nhà thơ Hồng Thanh Quang, từng không biết an ninh là gì khi “tôn trọng” ông Phạm Xuân Nguyên, người luôn trên tuyến đầu chống đất nước", "anh chàng Đại tá an ninh mà không biết gì về an ninh là Hồng Thanh Quang", "tôi quá ngạc nhiên khi vị Đại tá an ninh này dường như không biết gì về an ninh; ông nhà thơ, nhà báo này hoàn toàn không hiểu tiếng Việt",... Tôi thì trước đó chỉ biết Hồng Thanh Quang là một nhà báo "nghiện thơ", chứ chẳng hề biết ông là một "đại tá an ninh". Nhưng tìm hiểu trên mạng thì biết nghề "an ninh" của ông chỉ là phần "phụ trội" của nghề chính làm báo khi ông chuyển sang cộng tác với báo An ninh thế giới và nay đã là phó Tổng Biên tập Báo Công an nhân dân - Chuyên đề An ninh thế giới. Có lẽ ông chỉ "chuyên an ninh thế giới" nên không chú trọng chuyện "an ninh nội địa" đến nỗi nhà thơ Đông La liên tục chê như vậy. Nhưng câu chuyện tôi đề cập ở đây lại không phải về ông phó tổng biên tập báo Công an nhân dân mà về một "an ninh" khác, đó là "An ninh thủ đô" do một đại tá an ninh khác làm tổng biên tập, là ông Đào Lê Bình. Chẳng biết là "an ninh thủ đô" và "an ninh thế giới" thì ông nào to hơn, quan trọng hơn và cũng chẳng biết ông Bình có phải cũng "an ninh tay ngang" như ông Quang không nhưng câu chuyện dưới đây vừa dính đến "an ninh thế giới" và "an ninh nội địa" nên tôi xin phép nhắc đến tên hai ông để "lấy trớn".

Mọi chuyện bắt đầu từ vụ Trung Quốc vác cái giàn khoan khổng lồ của họ đến đặt trong vùng đặc quyền kinh tế biển của nước ta. Tình hình căng thẳng như thế nào, Đảng và Nhà nước đã có những động thái đối phó ra sao, tinh thần người dân hừng hực đến đâu,... đều được đủ các thể loại phương tiện truyền thông cập nhật từng giờ rồi nên tôi không cần nhắc đến nữa. Nhưng giữa lúc ngọn lửa yêu nước của người Việt đang ngút tận trời xanh, làm xao lòng bao nhiêu bạn bè khắp thế giới thì báo An ninh thủ đô lại tiếp tay cho báo Dân Việt, theo đuôi đám người yếm thế, tư duy nhược tiểu và lũ trẻ trâu "ăn chưa no lo chưa tới" làm một hành động mà tôi phải gọi thẳng ra là vừa DỐT vừa HÈN. Đó là đăng bài viết "Cách ký tên ủng hộ kiến nghị trừng phạt Trung Quốc trên website Nhà Trắng" để kêu gọi người dân Việt tham gia vào trò hề quốc tế bất chấp quốc sỉ này. Chúng tôi có thể không thèm đếm xỉa gì đến những kẻ "làm dân chủ trên bàn phím" như blog Hiệu Minh, quê choa, Vietinfo.eu,... hay các loại lá cải online như Báo Mới, Phunuonline,..., thậm chí du di cho Dân Việt, báo điện tử của báo Nông thôn Ngày nay, của các "Hai lúa" chân chất nhưng với một tờ mang danh là "An ninh thủ đô" thì quả thực hành động "ngồi chung mâm với rận chủ" này là quá sức tưởng tượng!
Tại sao lại DỐT?

Thứ nhất, bên cạnh đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, hoà bình, hợp tác và phát triển, chính sách đối ngoại rộng mở, đa phương hóa, đa dạng hóa quan hệ quốc tế của Đảng và Nhà nước, Việt Nam đã thực hiện chính sách quốc phòng độc lập, tự chủ, theo đó: Việt Nam không tham gia các liên minh quân sự, không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào, không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam và không dựa vào nước này để chống nước kia. Vậy thì việc kêu gọi, cổ vũ người dân "kiến nghị Mỹ trừng phạt Trung Quốc" là một hành động trái với chính sách của Đảng và Nhà nước cũng như nguyện vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam. Và nực cười là sự sai trái này lại được thực hiện bởi chính một cơ quan truyền thông của lực lượng vũ trang Việt Nam.

Thứ hai, tờ An ninh thủ đô cũng như các tờ báo khác kêu gào người Việt kiến nghị chính phủ Mỹ mà có tìm hiểu xem cái chức năng "kiến nghị" này là gì không? Phải chăng chính phủ Mỹ lập ra cái trang web "We the People" (tạm dịch: chúng tôi là nhân dân) này để tiếp nhận "thỉnh cầu" từ khắp nơi trên thế giới? Nếu vậy thì chắc không đến lượt các vị "yêu nước" nhà ta sướt mướt "thỉnh cầu" đâu mà trang web này đã sập sớm bởi tiếng ta thán từ hàng trăm triệu người dân, những nạn nhân của Mỹ, trên khắp thế giới như Iraq, Afghanistan, Lybia, Syria,... Mà ngay cả trường hợp của chính Việt Nam chúng ta, các "nhà yêu nước" và những tờ báo như An ninh thủ đô đây đã bao giờ kêu gọi nhau "kiến nghị" Nhà trắng giải quyết vấn đề chất độc màu da cam, do chính họ gây ra, cho các nạn nhân, đồng bào của chúng ta hay chưa?

Mục đích của "We the People" là gì? Hãy xem họ trả lời đây này:
We the People là một cách thức mới, dễ dàng để tiếng nói của người dân Mỹ đến được với chính phủ của chúng ta. Đây là một tiện ích thuộc hệ thống website của Nhà Trắng, nơi mỗi cá nhân có thể tạo và ký tên trên các kiến nghị để kêu gọi sự hành động của chính phủ liên bang trong phạm vi các vấn đề mà nước ta đang phải đối mặt. Nếu một bản kiến nghị thu thập đủ chữ ký, nó sẽ được xem xét bởi nhân viên Nhà Trắng và sẽ được phản hồi bằng văn bản chính thức. We the People sẽ giúp Nhà Trắng hiểu quan điểm của người dân Mỹ và có sự thảo luận đúng trọng tâm và đúng mực với họ.
Vâng, có chỗ nào của chương trình "kiến nghị chính phủ" này dành cho người Việt Nam hay ngoại quốc nào khác hay không hả các vị "lều báo"?!

Phần đăng ký của We the People không đòi hỏi người đăng ký phải khai báo quốc tịch nên các "lều báo" và những người thiếu hiểu biết, thiếu tự trọng cứ vô tư chia sẻ, vô tư kêu gọi nhau đăng ký làm thành viên để "kiến nghị", kể cả những người chẳng hiểu nửa chữ về những gì trang web đó viết! Có lẽ chính phủ Mỹ khi lập trang web này họ cũng không thể ngờ rằng có lúc họ lại phải đối mặt với những "công dân từ trên trời rơi xuống" một cách trơ trẽn như vậy!
Bên lề trò thỉnh cầu
 1. Hơn 125.000 chữ ký đòi tách Texas khỏi Hoa Kỳ.

2. Hàng chục nghìn người ký đơn đề nghị sáp nhập Alaska vào Nga. (nhưng đã bị xóa trên trang web Nhà Trắng).

3. 273.968 chữ ký đòi trục xuất ca sĩ Justin Bieber khỏi Mỹ!

4. Kiến nghị tha thứ cho Edward Snowden vì "là một người hùng" đạt 159.578 chữ ký nhưng anh này vẫn bị truy nã.

5. Trong vòng vài ngày, gần 200.000 chữ ký yêu cầu kiểm soát súng sau vụ tàn sát trẻ em ở trường tiểu học Sandy Hook nhưng mọi chuyện "đâu lại vào đó".
Thứ ba, giả sử như bỏ qua yếu tố "quốc tịch" trong việc này thì báo An ninh thế giới và những con người đang hùng hục "kiến nghị" làm trò cười cho thế giới kia có nghĩ đến việc chỉ cần người dân một tỉnh của Trung Quốc mà nổi hứng "troll" (chơi khăm) họ, cũng lập kiến nghị và ký cọt yêu cầu chính phủ Mỹ trừng phạt Việt Nam, yêu cầu chính phủ Mỹ công nhận Trường Sa, Hoàng Sa là của Trung Quốc,... thì tình hình sẽ ra sao? Chắc họ hy vọng rằng Mỹ sẽ "yêu quý" Việt Nam hơn "chủ nợ" Trung Quốc vì "mối quan hệ đối tác hữu nghị và hòa bình giữa Mỹ và Việt Nam đang ở trên một lộ trình tốt đẹp" mà bênh vực Việt Nam chăng? Họ có thắc mắc sao ngay cả người dân của đất nước Philippine, "đứa con rơi vùng Viễn Đông" của Mỹ, cũng chẳng có cái kiến nghị nào kiểu này để "cầu cứu bố" không?

Thứ tư, là một tờ báo của ngành An ninh (lại là An ninh cho thủ đô), vậy mà những người làm báo của trang báo này lại có thể mù mờ đến vậy về tình hình chính trị thế giới, về bản chất đế quốc, sen đầm của Mỹ. Bất cứ ai có một chút tư duy độc lập cũng có thể thấy rằng Mỹ đã làm gì đối với thế giới này và đã diễn trò đi đêm với Trung Quốc để "bứng" quần đảo Hoàng Sa của chúng ta như thế nào. Thế giới bây giờ không còn là đơn cực như cách đây hơn 20 - 30 năm, khi mà Liên Xô tan rã còn Trung Quốc thì đang laoy hoay tìm đường tiến lên. Mỹ và đàn em Nato bây giờ chỉ "võ mồm" và ngậm đắng nuốt cay khi nhìn Nga tát vỡ mồm Cruzia năm 2008 và mới đây là "xin tí đất" Ukraina (2014), cũng như "ngậm hột thịt" khi Trung Quốc tiếm chiếm bãi cạn Scarborough do Philippine quản lý (2013). Mà đâu chỉ có Philippine, các "đồng minh nhớn" của Mỹ tại khu vực là Nhật và Hàn Quốc cũng chẳng đang phải tự bơi trong các cuộc tranh chấp đảo với Trung Quốc và Nga từ hàng chục năm nay đó thôi. Vậy thì cớ gì vì một "kiến nghị" của một tay ất ơ nào đó trên mạng, với sự hậu thuẫn của "những công dân từ trên trời rơi xuống", nước Mỹ lại "ra tay nghĩa hiệp"? Ngoại trừ đó là một giấc mơ viển vông của những kẻ dốt nát về chính trị, đớn hèn về bản lĩnh! Tỉnh đi các vị "an ninh thủ đô" ạ, hiện giờ là năm 2014 và nước Mỹ không còn là "cha thiên hạ" nữa rồi (may ra thì còn cái vỏ bọc mà thôi!)!

Thứ năm, nên nhớ là khi "liên minh" với một nước nào đó để chống nước khác tức là chúng ta đã tự tạo cho mình thêm một kẻ thù. Và càng ngu xuẩn hơn nếu kẻ thù đó lại là một gã khổng lồ, "sông liền sông núi liền núi" với chúng ta. Hàng ngàn năm nay, đất nước ta tồn tại độc lập bên cạnh Trung Quốc không chỉ nhờ vào những chiến công đánh thắng sự xâm lược của tay láng giềng xấu tính này mà còn nhờ vào chính sách ngoại giao mềm dẻo ngay sau mỗi chiến thắng của các vị vua anh minh xưa kia. Giặc Pháp, giặc Mỹ xưa kia có thể từ nơi xa xôi đến gây họa cho dân tộc ta bằng những vũ khí tối tân nhưng với một kẻ thù láng giềng thì các "đòn thù" có thể đến từ mọi hướng, mọi lĩnh vực và dù không thể quật ngã được chúng ta thì cũng đủ khiến đất nước ta phải ôm tấm thân chưa lành thương tật chiến tranh này "cầm hơi sống qua ngày". Tệ hơn nữa, Việt Nam sẽ trở thành một bãi chiến trường để tiêu thụ các loại vũ khí tồn kho của phương Tây đồng thời gánh thêm món nợ cho số vũ khí này (và các hợp đồng "tái thiết đất nước") như tình trạng các nước Iraq, Lybia, Afghanistan,... đang phải gánh chịu. "Bán anh em xa, mua láng giềng gần", "nước xa không cứu được lửa gần", những câu dặn dò của cha ông xưa vẫn chưa hề lỗi thời mà minh chứng gần nhất cho sự vi phạm quy tắc này là chính Ukraina, Cruzia đó thôi. Trung Quốc có thể là một gã láng giềng tham lam và xấu tính (thì cũng như Mỹ với Mỹ la tinh, Israel với Palestine mà thôi), nhưng đối thoại với họ vẫn tốt hơn rất nhiều việc đối đầu.

Thứ sáu, tờ An ninh thủ đô và "đồng chấy" (tạm gọi các lều báo và những người chung ý tưởng này) cũng không thèm hiểu rằng Mỹ là một con buôn của thế giới. Mà với con buôn thì chỉ có lợi nhuận mới là mục đích sống còn. Hơn thế nữa, đây là một con buôn đang trong giai đoạn khó khăn, suýt cháy túi vì cuộc chơi tài chính - bất động sản mới đây. Vậy mà họ "hồn nhiên" đề nghị chính phủ Mỹ "xem xét các biện pháp trừng phạt về mặt kinh tế đối với Trung Quốc. Vì đây là phương pháp hiệu quả nhất"(!) Chắc họ không đủ tinh tế để thấy rằng "bố Mỹ" của họ đã phải muối mặt diễn trò hề "trừng phạt kinh tế" Nga thế nào khi Nga xử Ukraina? Chắc họ thiếu óc khôi hài đến mức không biết chuyện yêu cầu "con nợ" đi "trừng phạt kinh tế" chủ nợ là một câu chuyện rất tiếu lâm, nhất là khi làm chuyện đó vì một đối tác tí hon như Việt Nam. Bỏ qua chuyện hầu như tất cả các sản phẩm đầu vào của các công ty Mỹ được gia công tại Trung Quốc, chỉ nhìn qua giá trị thương mại giữa hai siêu cường này những năm vừa qua, chúng ta có thể tưởng tượng rằng "kiến nghị" này cũng tựa như chuyện một cô gái quê nghèo đề nghị "ông chủ" đại gia phải "trừng phạt tình cảm" đối với cô bồ siêu mẫu và giàu có bởi cô bồ này đã "khinh khi" mình (!)
Chuyện này cũng như chuyện một số báo cổ vũ cho người dân "tẩy chay hàng Trung Quốc" hoặc "không tiếp khách người Trung Quốc", là hành động thể hiện chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, thiếu hiểu biết. Những "lều báo" và những người kêu gào "tẩy chay hàng Trung Quốc" có giỏi thì hãy vứt bỏ ngay toàn bộ những thiết bị điện tử, máy móc, phương tiện,... có dán mác "Made in China" trước khi hô hào người khác thực hiện theo? Đừng nói là Việt Nam mà ngay ở những nước có trình độ sản xuất phát triển cao thì nhiệm vụ "tẩy chay hàng Trung Quốc" trong thời đại hiện nay cũng là bất khả thi. Ngay cả trong thời kỳ mà giặc Pháp, giặc Mỹ gieo bao tang thương trên đất nước này thì cũng chẳng có ai hô hào chống giặc bằng cách "tẩy chay hàng hóa Pháp, Mỹ" cả! Thay vì nghĩ ra những "mưu hèn kế mọn" như vậy, các phương tiện truyền thông, các "anh hùng bàn phím" nên dành thời gian đó để giúp "người Việt dùng hàng Việt", "làm sao để hàng hóa Việt đến được với người tiêu dùng", "làm sao nâng cao chất lượng hàng hóa Việt",... Tầm nhìn của các loại "nhà báo" kiểu như vậy thì còn phải "xách dép" cho các bạn trẻ đã thực hiện clip "6 Kiểu Thanh Niên Yêu Nước Điển Hình" dưới đây.

Thứ bảy, cũng như trường hợp biểu tình chống Trung Quốc mới đây, việc xúi bẩy người dân vào những trò nhiều rủi ro mà không ý thức được hậu quả của nó thế nào thì chẳng khác gì "nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại". Báo An ninh thủ đô và các "đồng chấy" có biết thành viên "T.D từ San Diego, California", người khởi tạo "kiến nghị" này là ai hay không, có mục đích sâu xa gì hay chỉ là một dạng hồn nhiên yêu nước bằng bàn phím? Họ có hiểu rằng chỉ với một "miếng mồi yêu nước" này, hàng ngàn người dù một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết hoặc có biết cũng chẳng cần quan tâm nội dung "kiến nghị" là gì miễn là có "chống Trung Quốc", đã hùng hục đổ xô đăng ký tài khoản trên trang web của Nhà Trắng để "ký tên" (một số người thậm chí tạo nhiều tài khoản để được "yêu nước" nhiều hơn người khác!) và giờ đây họ hoàn toàn có thể vô tình trở thành những lực lượng ảo để chống phá lại chính đất nước mình? Lấy ví dụ là bản "kiến nghị" ngày 18/05 có tiêu đề "Kiên quyết đáp trả hành động khiêu khích của Trung Quốc gần quần đảo Hoàng Sa và hỗ trợ Việt Nam trong việc bảo vệ chủ quyền của mình" dưới đây, có các nội dung:
1. Đáp trả kiên quyết hơn, dứt khoát hơn đối với hành động khiêu khích của Trung Quốc gần quần đảo Hoàng Sa và hỗ trợ Việt Nam để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ;
2. Hỗ trợ Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ để trở thành một nhà lãnh đạo đối lập với chính phủ cộng sản Việt Nam trên thực tế;
3. Hỗ trợ tổ chức một cuộc tổng tuyển cử ở Việt Nam càng sớm càng tốt mà lý ra theo Hiệp định Genève, đã phải được tổ chức trong tháng 7 năm 1956;
4. Bãi bỏ Tu chính án Case-Church.
Tu chính án Case Church là một tu chính án được Quốc hội Hoa Kỳ thông qua vào năm 1973 cấm chính phủ Hoa Kỳ hoạt động quân sự tiếp tục tại Việt Nam, Lào và Campuchia (mặc dù Hoa Kỳ vẫn đã tiếp tục cung cấp trang thiết bị quân sự và hỗ trợ kinh tế cho chính phủ VNCH). Tức là lấy vỏ bọc "chống Trung Quốc", "kiến nghị" này lồng vào đến 3 kiến nghị chống phá Việt Nam. An ninh thủ đô & các "nhà báo yêu nước" khác có đảm bảo được rằng những "công dân Mỹ từ trên trời rơi xuống" mà họ đã góp phần gầy dựng kia có trở thành một lực lượng ảo, mơ hồ tiếp tục ký tên vào những kiến nghị kiểu này sau khi có những lời kêu gọi khác từ các "nhà dân chủ" và các thế lực phản động như Việt Tân? Và chúng ta lại "hân hoan" với hàng trăm ngàn người ký tên ủng hộ "trừng phạt Trung Quốc" một và chống phá chính quyền Việt Nam ba?

Tất nhiên, cũng như đối với cái "kiến nghị 1", chính phủ Mỹ cũng sẽ chẳng dám nhúng tay vào "trừng phạt Trung Quốc" vì tất cả những nguyên nhân tôi phân tích ở trên. Nhưng về khía cạnh chính trị Việt Nam, rõ ràng là họ và những kẻ chống phá chính quyền VN hoàn toàn có lý do để ăn mừng vì đã xỏ mũi "an ninh" và nhân dân Việt Nam đi hết trò lố này sang trò lố khác. Các thế lực chống phá lại có dịp trưng lên trên "bảng vàng thành tích" của mình những con số "ấn tượng" về "nhân dân phản đối chế độ CS",... Tất nhiên công đầu thuộc về "An ninh thủ đô" và nền báo chí truyền thông của Đảng và Nhà nước!

Tại sao lại HÈN?
Từ thuở lập quốc, các thế hệ người Việt đã trải qua biết bao khói lửa chiến tranh, đánh tan biết bao kẻ thù hùng mạnh khắp thế giới để có được một đất nước Việt Nam độc lập, tự chủ ngày hôm nay bằng chính sức lực, trí tuệ của con người Việt chứ chưa bao giờ phải cầu cạnh nước khác làm giúp mình việc đó cả. Bởi hơn ai hết, cha ông chúng ta hiểu rằng chẳng có độc lập, tự do nào mà không phải hy sinh bằng máu và nước mắt của mình cả, rằng cái độc lập kiếm được bằng công sức của người khác là một thứ độc lập giả hiệu, rằng điều đó chẳng khác gì "tiễn sói cửa trước, rước hổ cửa sau" cả!

Ngay trong kháng chiến chống Mỹ, ở cái thế "trứng chọi đá" như vậy nhưng Bác Hồ và Đảng CSVN vẫn từ chối sự giúp đỡ binh lực từ các nước bạn vì "nợ tiền bạc chúng tôi còn có thể trả nhưng nợ xương máu thì không bao giờ trả được!". Ấy vậy mà ngày nay, trước sự việc gây hấn giữa biển khơi của Trung Quốc, khi mà Nhà nước Việt Nam đang kiên quyết và khéo léo giải quyết tình hình thì một tờ báo của lực lượng an ninh vũ trang lại cùng với đám "rận chủ", "lều báo" và trẻ trâu sướt mướt và trơ trẽn đi "méc lẻo" chính phủ của một đất nước chẳng hề có thỏa thuận, hứa hẹn gì trước đó với Việt Nam về việc hỗ trợ này cả.

Tại sao lại có chuyện vô liêm sỉ như vậy?

Là bởi vì vốn dĩ ở đời (kể cả thế giới tự nhiên lẫn xã hội loài người), luôn tồn tại cái gọi là "mâu thuẫn" trong mọi sự vật. Một dân tộc gặp nhiều tai ương địch họa như Việt Nam thì chắc chắn một điều sẽ xảy ra là tồn tại đồng thời những cá nhân anh hùng, xuất chúng và những kẻ đớn hèn, bội phản. Hay nói như dân gian là "ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên". Nhưng phải chi chỉ có những kẻ "khùng, điên" thì đỡ biết mấy, đằng này "âm bản" của các anh hùng lại rất khôn ngoan, lọc lõi, có vậy mới "vinh thân phì gia" được chứ?!
Sự áp bức, đè nén của các chế độ phong kiến, thực dân, đế quốc đã hình thành nên phần đa người dân có ý thức dân tộc với sự phản kháng mãnh liệt và một bộ phận cũng không hề nhỏ những kẻ có tư duy nhược tiểu, nô lệ, cúc cung phụng sự cho kẻ thù để đổi lấy sự yên ấm cho bản thân. Cái căn bệnh dị dạng về tư duy này, khổ nỗi, lại có khả năng lây lan dai dẳng từ thế hệ này qua thế hệ khác và rất dễ lây nhiễm đối với những ai có tư tưởng ích kỷ, mà chúng ta thường thấy qua những biểu hiện trong cuộc sống hàng ngày của những kẻ "thượng đội hạ đạp", những kẻ chỉ thích sống bám, dựa hơi. Đối với những con người này, kẻ giàu kẻ mạnh mới là chân lý, là cái phao để họ bấu víu bởi với bản chất tham lam và hèn nhát, họ chỉ trông mong sao vơ vét được những mẩu vụn bánh mì, bơ thừa sữa cặn của "bề trên" để nuôi nấng, chiều chuộng tấm thân lười biếng của mình là đủ rồi. Với họ, tất cả những phạm trù không nằm trong mục đích "vinh thân phì gia" như lòng tự trọng, sự nghĩa hiệp, tinh thần cống hiến,... đều là vô giá trị.

Những kẻ như vậy, khi khó khăn thì chúng lặn mất tăm về phía sau còn khi yên bình thì chúng tìm mọi cách ngoi lên đầu lên cổ người khác, hệt như lũ ếch đực mỗi khi cơn mưa tạnh lại râm ran "chém gió" nhốn nháo khắp cánh đồng. Và chúng tôi cho rằng một bộ phận không hề nhỏ những kẻ như vậy đã len lỏi, "chui sâu trèo cao" vào các cơ quan Đảng và Nhà nước nói chung cũng như các đơn vị báo chí truyền thông nói riêng, để từ đó phát đi những thông điệp hèn hạ đặc trưng của những kẻ sống bám. Bằng thứ vũ khí truyền thông này, họ càng có điều kiện phát tán mầm bệnh "tâm lý nhược tiểu, tư duy nô lệ" ra khắp đất nước, đặc biệt là đối với giới trẻ còn hạn chế về kiến thức lịch sử, ngơ ngác về chính trị mà bài viết "Cách ký tên ủng hộ kiến nghị trừng phạt Trung Quốc trên website Nhà Trắng" là một ví dụ điển hình.

Dưới ảnh hưởng của họ, chúng ta có thể thấy những ân nhân một thời của dân tộc ta như Liên Xô (Nga), các nước Đông Âu, Bắc Triều Tiên, Cu Ba và ngay cả Trung Quốc (đại đa số người dân Trung Quốc là người tốt và yêu hòa bình như chúng ta mà thôi) hiện ra trên các trang báo (đặc biệt là báo mạng) với những hình ảnh không thể tệ hơn. Trong khi đó, Mỹ và phương Tây, những gã giàu có nhờ tiền ăn cướp khắp thế gian (trong đó có nước ta), lại long lanh, bóng bẩy như những quý ông hào hiệp, lịch lãm. Hàng triệu người Việt đã ngã xuống để nước Việt ta thoát ra khỏi kiếp nô lệ cho ngoại quốc nhưng giờ đây, một số kẻ lại có dã tâm đem dân tộc mình phủ phục dưới chân những kẻ ngoại bang năm nào chỉ bằng những lời đường mật ma mị lòng người. Hàng triệu tấn bom đạn xưa kia đã không khuất phục được tinh thần người Việt nhưng phải chăng giờ đây tinh thần ấy đang bị một số kẻ rao bán lấy vài đồng bạc lẻ?

Trải qua hàng ngàn năm lịch sử thăng trầm, thế sự xoay vần, Việt Nam vẫn trường tồn bên cạnh gã khổng lồ Trung Hoa. Và dẫu hàng ngàn năm nữa thì cái mối quan hệ "láng với giềng như chó với mèo" này cũng khó lòng đổi thay nhưng chắc chắn là thế giới này sẽ lại có những lần thay ngôi đổi chủ, nước Mỹ sẽ chẳng thể ngồi mãi ở ngôi chí tôn. Vậy nếu cứ chạy theo cái tâm thế dặt dẹo của những kẻ yêu nước bằng mồm, đất nước này sẽ ra sao khi "cái ô" đã mất, chỉ còn lại mình với gã khổng lồ đầy hận thù kế bên?
Chân lý không thay đổi, đã được cha ông ta đúc kết hàng ngàn năm nay và được Đảng CSVN vận dụng phát huy hiện nay: phải đứng vững được trên đôi chân mình, phải tự lực tự cường.

Mà trước hết, để cơ thể có thể khỏe mạnh mà vững tâm phát triển, thiết nghĩ Nhà nước nên có biện pháp dọn dẹp bớt đám người "tư duy nô lệ, nhược tiểu", tàn dư của phong kiến - thực dân - đế quốc này ra khỏi các bộ máy truyền thông của mình, trước khi những lời ngọt ngào của rắn mà họ thổi vào tai người dân gây tác hại lớn hơn, nhất là trong điều kiện nền giáo dục của chúng ta còn nhiều vấn đề.
Chứ an ninh, truyền thông kiểu này thì không khéo bán cả nước!
© Nguyễn Thanh Tùng
[...]

Comments

Mấy hôm nay dư luận đang "dậy sóng" vì một bài báo trên trang RIA Novosti của Nga, có những nhận định sai trái về mối quan hệ Việt - Trung thời điểm hiện tại cũng như trong quá khứ. Đây thực sự là một cú sốc đối với nhiều người vì chúng ta đã quen với "mối thâm tình" Nga - Việt từ gần hơn nửa thế kỷ nay. Bài viết đó đã nhận được nhiều phản ứng của bạn đọc Việt cũng như Nga và nhà báo Trần Đăng Tuấn, nguyên Phó Tổng Giám đốc VTV, cũng đã gửi thư ngỏ đến TGĐ tổ hợp truyền thông 'Nước Nga ngày nay' để đưa ra lời mời "thảo luận mở" với tác giả bài viết, ông Dmitri Kosyrev.
Như vậy có thể thấy trong thời đại thông tin ngày nay, "lều báo" hay đám bồi bút có mặt ở khắp nơi!
Dưới đây, chúng tôi xin giới thiệu với các bạn bài viết "gốc" của tác giả Lưu Hải Hà gửi đăng trên VTCnews về vấn đề này.

***

RIA Novosti (РИА Новости) hoặc ngắn gọn là RIA là một trong những hãng thông tấn lớn nhất Liên Xô và Nga. Mục tiêu của hãng – đưa tin một cách nhanh chóng, cân nhắc và khách quan về các sự kiện trên thế giới, truyền đạt tới công chúng quốc tế về cái nhìn của Nga đối với tình hình (Xem tại http://ria.ru/docs/about/index.html).

Với một bề dày truyền thống và sứ mạng phát biểu như vậy, bài báo “Những thỏa thuận giữa Moskva và Bắc Kinh tốt hơn mọi thông báo” (Соглашения между Москвой и Пекином лучше всяких деклараций) của Dmitri Kosyrev đăng trên RIA Novosti đã gây thất vọng sâu sắc cho người Việt Nam.

Bài báo mở đầu bằng những nhận định của các chuyên gia khác nhau trước chuyến thăm Trung Quốc của tổng thống LB Nga Vladimir Putin, và ngay sau đó là một tiểu mục về “Ucraina của Trung Quốc”. Tác giả Kosyrev khẳng định một cách đầy võ đoán – Việt Nam và Philippines đóng vai trò giữa Trung Quốc với Mỹ và phương Tây tương tự như Ucraina đã làm đối với Nga. Việc Trung Quốc sơ tán người dân sau những sự kiện đáng tiếc ở Bình Dương và Hà Tĩnh được Kosyrev cho rằng “Trung Quốc đã phải cứu công dân của mình khỏi bạo loạn ở Việt Nam”. Đó là một góc nhìn kỳ lạ, cố tình gây căng thẳng một cách không cần thiết.

Tiểu mục tiếp theo trong bài báo “Việt Nam – không phải Trung Quốc”. Trong tiểu mục này, Kosyrev đã xuyên tạc sự thật khi viết dàn khoan là nằm trên thềm lục địa, cách bờ biển Trung Quốc 27 km và cách bờ biển Việt Nam tận 241 km, cố tình cho rằng quần đảo Hoàng Sa hoàn toàn thuộc về Trung Quốc. Trong tiểu mục này, Kosyrev có một đoạn nhấn mạnh đóng khung rất đáng phê phán. Xin dẫn ra nguyên văn và phần dịch:
Почему Вьетнам — это китайская Украина: история очень давняя. Две тысячи лет назад Вьетнам был частью Китая. Но с 880 года — уже нет. Все последующие века вьетнамские интеллектуалы тратили немало усилий, чтобы показать: Вьетнам — не Китай.

Tại sao Việt Nam lại là Ucraina của Trung Quốc: đó là lịch sử lâu đời. Hai ngàn năm trước, Việt Nam là một phần của Trung Quốc. Nhưng từ năm 880 – thì không còn. Tất cả các thế kỷ tiếp theo giới trí thức Việt Nam đã bỏ ra rất nhiều công sức để chứng tỏ: Việt Nam – không phải Trung Quốc.

Đây là đoạn trích khiến cho bất kỳ một người dân Việt Nam yêu nước nào cũng phải thấy phẫn nộ. Đúng, trong lịch sử Việt Nam có khoảng đen của 1000 năm Bắc thuộc, đó là thời kỳ Việt Nam bị Trung Quốc cai trị, nhưng trước đó và sau đó, Việt Nam luôn là quốc gia độc lập với Trung Quốc. Không thể hình dung được, một nhà báo chuyên về khu vực Đông Nam Á với bao nhiêu năm kinh nghiệm lại có thể thể hiện sự yếu kém về mặt kiến thức như vậy. Đây chỉ có thể là sự cố tình bẻ cong sự thật lịch sử mà thôi.

Tiếp đó, tác giả Kosyrev tiếp tục đưa ra những luận cứ rất đáng tranh cãi - tỉnh Quảng Đông của Trung Quốc rất giống với Việt Nam, ngôn ngữ của tỉnh này cũng khó hiểu đối với người Trung Quốc từ các tỉnh khác, cũng như tiếng Việt. Không thể hiểu nổi lô gic của tác giả trong luận cứ này. Kosyrev cũng hoàn toàn bỏ qua những khác biệt về bề ngoài, ngôn ngữ, văn hóa giữa Việt Nam và Trung Quốc, để đưa đến một kết luận: tình hình làm cho Việt Nam trở thành một công cụ thuận tiện để tạo ra vấn đề cho Trung Quốc - như Ucraina đối với Nga.

Tiếp theo, trong bài báo nêu trên, tác giả thông tin về dự định muốn quay lại khu vực Đông Nam Á của Mỹ, và kết luận – tình hình hoàn toàn giống như những điều Mỹ đã làm ở Grudia và Ucraina đối với Nga, chỉ có điều, vai đối trọng với Mỹ được giao cho Trung Quốc. Người đọc có thể thấy ngay – Kosyrev muốn biện hộ cho các hành động vũ lực trong tương lai gần của Trung Quốc, quả là một mong muốn hết sức vô tư của tác giả.

Và trong phần kết luận, tác giả bài báo cho rằng, việc một số lượng kỷ lục các thỏa thuận được ký giữa Nga và Trung Quốc còn tốt hơn mọi tuyên bố to tát, vì những tuyên bố to tát này là dành cho công chúng, mị dân. Còn Nga và Trung Quốc thì hành động theo những gì họ thấy cần.

Ngay từ khi được đưa lên trang web của RIA Novosti, bài báo này đã khiến cho nhiều người đọc Việt Nam, và không chỉ Việt Nam phẫn nộ. Những bình luận của độc giả ngay dưới bài báo, cũng như trên trang Facebook của RIA cũng cho thấy điều này.

Độc giả Hoang Thu Huong đã bình luận:


Thật là vớ vẩn khi viết: "Việt Nam là một phần của Trung Quốc" , và quần đảo Hoàng Sa "bờ biển của Trung Quốc".

Việt Nam đã nhiều lần bị Trung Quốc xâm chiếm, thậm chí trong quá khứ xa xôi bị Trung Quốc cai trị gần một ngàn năm, nhưng không bao giờ Việt Nam là một phần của Trung Quốc. Và Quần đảo Hoàng Sa cũng không thuộc Trung Quốc - chỉ có Trung Quốc cố gắng bằng mọi cách để biến chúng thành của riêng mình thôi. Các luận cứ trong bài báo của Dmitry Kosyrev là không đúng sự thật. Tôi mong rằng tác giả nghiên cứu lịch sử Việt Nam không phải với góc nhìn Trung Quốc, mà từ một quan điểm khách quan hơn.

Ngoài ra, Việt Nam hoàn toàn không phải là Ucraina của Trung Quốc! Đó là một sự xuyên tạc lịch sử của tác giả.

Đáng tiếc, RIA Novosti, Dmitry Kosirev – là những cái tên uy tín, nhưng việc xuất bản bài viết nói trên khiến cho RIA Novosti làm xấu đi hình ảnh của mình không chỉ ở Việt Nam mà còn ở nhiều nước trên thế giới.

Độc giả Nguyen Nhu Man thì viết:
Ít ra, không thể viết rằng các hòn đảo đang tranh chấp lại thuộc hoàn toàn về một bên như thế. Tôi muốn nhắc cho tác giả, rằng Philippines và Việt Nam đã nhiều lần yêu cầu Trung Quốc giải quyết vấn đề về các hòn đảo tranh chấp ở Biển Đông, nhưng Trung Quốc luôn từ chối. Còn sự phủ nhận khác biệt giữa Việt Nam và Trung Quốc của tác giả thì hoàn toàn phi lô gic.

Rất nhiều độc giả khác cho rằng bài báo đã làm cho họ thất vọng, đặc biệt với sự “khách quan” của Dmitry Kosyrev.

Độc giả Nam Eto Ya thì viết:
Việt Nam và Trung Quốc không phải là Ucraina và Nga thời kỳ Liên Xô. Cho đến năm 1974 Quần đảo Hoàng Sa thuộc về Việt Nam, không có tranh cấp gì. Trung Quốc đã chiếm quần đảo này trong thời gian chiến tranh Việt Nam. Đó là lịch sử!

Độc giả Svetlana Potapova thì viết: “Đây là một sự khiêu khích khủng khiếp chứ không phải bài báo”!



Còn độc giả Nguyễn Đình Hiển thì thất vọng với RIA Novosti:
"RIA là một hãng tin nghiêm túc, vậy mà lại cho phép mình mắc những lỗi sơ đẳng và ngu ngốc như vậy!"



Thật đáng tiếc, với bề dày truyền thống của mình RIA Novosti lại để bài báo trên xuất hiện trên trang của mình, trong khi nhiều nhà báo nghiêm túc, nhiều tờ báo khác lại đăng những bài viết khách quan và cân nhắc hơn nhiều!

[...]

Categories:
Comments

Trong bài viết "VN thoát thế kẹt ở Biển Đông thế nào?" của tác giả Lê Quang Bình đăng trên VietNamNet, có nêu một số nhận định và giải pháp cho Việt Nam hiện nay.

Bài phân tích thì dài ngoằng, nhưng chúng tôi tóm tắt lại như sau: Việt Nam chỉ có hai con đường hoặc thân Trung Quốc hoặc thân Mỹ, thân TQ thì sớm muộn cũng mất Biển Đông, nên phải thân Mỹ (làm đồng minh) để có thể chống được Trung Quốc và muốn được Mỹ tiếp nhận ta phải thay đổi thể chế.

Chúng tôi gọi đây là một tư tưởng nhược tiểu, không những nhược tiểu mà còn khốn nạn và ngu dốt. Một bài viết dài theo kiểu hàn lâm, chỉ đánh lừa được những kẻ "thích chữ" chứ không qua mặt được những người có lập trường vững vàng và rõ ràng.

Báo Vietnamnet là tờ báo chúng tôi đã theo dõi khá lâu, thỉnh thoảng báo này lại có những bài viết đòi "đổi thể chế" một cách rất "kín đáo", trên Hội cũng đã có một số bài phản bác lại luận điệu của báo này.

Trong cái thứ ngụy biện rác rưởi lần này mà VNN đưa lên chúng ta dễ dàng nhận thấy:

Thứ nhất: Chỉ có bọn nhược tiểu, hèn hạ và ngu dốt mới lúc nào cũng lăm le đòi "nghiêng theo" một nước nào đấy. Tại sao cứ phải "thân TQ hoặc thân Mỹ" mà không đứng trên đôi chân của mình, tự lực tự cường và "làm bạn với tất cả các nước"?

Tư tưởng phụ thuộc lệ thuộc nhược tiểu thì không bao giờ tầm nhìn vượt qua được lũy tre làng, thế giới luôn biến chuyển, cục diện đơn cực hôm nay (Mỹ đứng trên đầu thế giới) có thể thay đổi vào ngày mai (một nước nào đó vươn lên - Án Độ chẳng hạn) và có thể trở thành đa cực ngày hôm sau nữa.

Chẳng lẽ hôm nay chạy theo thằng Tèo ngày mai lại chơi với thằng Tý, ngày mốt lại xun xoe nịnh bợ con Tũn? Chơi như thế thì chơi với dế, chơi với dế chưa chắc dế chịu chơi.

Điều đó quá ư ngu dốt và không phù hợp với truyền thống "thủy chung son sắt" của dân tộc ta. Chúng ta đã đề ra đường lối "Làm Bạn Làm Đối Tác Với Tất Cả Các Nước" đó thiết nghĩ là đúng đắn và có tầm nhìn lâu dài nhất.

Thứ hai: Liệu làm đồng minh của Mỹ rồi có bảo vệ được Biển Đông? Hãy nhìn qua Phillipin. Mỹ ở đâu?

Khi Trung Quốc đánh chúng ta, Mỹ sẽ đem quân đến tham chiến, Lĩnh Mỹ sẽ ngã xuống oanh liệt vì chủ quyền của Việt Nam? Thôi đừng ảo tưởng.

Bài học Phillipin chưa làm cho các nhà "ný nuận" thôi ảo tưởng về hai chữ đồng minh sao? Ở Phillipin thậm chí còn có cả một phong trào lớn mạnh đòi sáp nhập vào Mỹ, không kể điều đó thì Phil cũng luôn là đồng minh thân cận hàng đầu của Mỹ. Vậy Mỹ ở đâu khi Trung Quốc rượt quân Phil chạy té khỏi khỏi bãi cạn của Phil?

Hệ lụy của hai chữ Đồng Minh các ông còn chả hiểu hết, Đồng Minh là "anh em trên bến dưới thuyền, chia ngọt sẻ bùi" chăng ? Này, trở về mặt đất đi.

Đồng Minh đơn giản là Băng Đảng, là Đại Ca và Tôm Tép, trên thế giới hiện tại có băng đảng của Mỹ (Mỹ là đại ca) chuyên đi chèn ép, hách dịch các nước khác (Iraq, Iran, Syria, Lybia ...) và đám tôm tép có muốn hay không vẫn phải theo, có muốn cãi cũng không được.

Chỉ có làm bạn làm đối tác với tất cả các nước mới là con đường sáng và lâu dài của Việt Nam.

Thứ ba: Thay đổi thể chế (ý thức hệ) mới có thể làm bạn được với nhiều nước?

Ở thế kỷ nào rồi mà còn nói chuyện ý thức hệ? Thế kỷ nào rồi? Thế kỷ 21 rồi, và con bài "ý thức hệ" đã được Mỹ dùng (để chống lại Liên Xô, để xâm lược Việt Nam) từ thế kỷ trước rồi. Lạc hậu rồi.

Bây giờ người ta đến với nhau vì lợi ích, chỉ cần chúng ta thể hiện được sự chân thành và chỉ cho bạn bè quốc tế thấy lợi ích khi làm bạn với ta, tự khắc họ sẽ chia tay ra với chúng ta.

Chẳng có ai giữ cái suy nghĩ lạc hậu : "Tao không làm ăn với thằng Tít đâu, tại vì nó thích ăn thịt chó". Người ta, bây giờ, sẽ nghĩ : "Ồ, nếu chơi với thằng Tít thì lời 10 triệu, chơi với thằng Mít lời có 5 triệu, thế thì .... chơi với cả hai, lời 15 triệu"

Nếu muốn các nước ủng hộ và dính mũi vào vấn đề biển Đông, chỉ cần cho họ thấy lợi ích của họ ở đấy.

- Này Ấn Độ, tạo với mày hợp tác khai thác chỗ này
- Ê, Nga Ngố, cảng này tao cho mày thuê.
- Ê, Bọn kia, tụi mày có biết nếu để thằng Quốc nó ngang ngược trên Biển Đông của tao thì khó làm ăn lắm không?

Cách làm bây giờ là thế, chứ đừng có ảo tưởng lung tung. Đừng bay nếu như không có cánh.

Thứ bốn, và cuối cùng: Cách duy nhất để cứu mình ra khỏi thế kẹt là tự lực tự cường, ứng xử khôn ngoan, khéo léo. Thế thôi.

© HỘI NHỮNG NGƯỜI GHÉT BỌN PHẢN ĐỘNG

[...]

Categories: ,
Comments

Tôi viết bài này có thể sẽ động chạm đến rất nhiều người, thậm chí có những người sẵn sàng quay lưng lại để chửi bới tôi nhưng tôi cảm thấy không thể không nói được. Tôi đã từng nghĩ có thể sẽ im lặng, nhưng cuối cùng tôi nhận ra sự im lặng sẽ chỉ khiến cho mình thêm hèn nhát vì vậy tôi nghĩ rằng tôi phải viết và phải nói ra nó. Mấy ngày gần đây, khi mà cả nước đang xôn xao lên về vụ giàn khoan HD981 của Trung Quốc tại vùng biển Việt Nam cũng như một số các cuộc biểu tình đã diễn ra để phản đối hành động của Trung Quốc. Một số người đã hỏi tôi về vấn đề này nhưng tôi không đưa ra bất kỳ một ý kiến nào cả, đơn giản vì như lần trước đã phân tích, theo ý kiến cá nhân của tôi, Việt Nam cũng giống như 1 người cần chữa bệnh từ bên trong hơn là bên ngoài, cần phải xem xét các vấn đề nội tại trong xã hội Việt Nam là chính. Những vấn đề này tôi đã đề cập đến trong bài viết kỷ niệm 196 năm ngày sinh của Karl Marx. Chính vì vậy tôi tránh việc làm căng thẳng các vấn đề bên ngoài hay như biển Đông.


Tuy nhiên ngay lúc thời điểm bấy giờ, báo chí liên tục đưa các thông tin về biển Đông cũng như các bình luận của chuyên gia, của các NGOs (*) về Biển Đông cũng như cổ vũ cho biểu tình chống Trung Quốc. Ở một số tờ báo còn đăng các bài viết như thể hiện lòng yêu nước cũng như lớn tiếng dạy dỗ người khác về lòng yêu nước. Lại thêm một số lượng lớn các fan page trên các mạng xã hội hoặc đội ngũ Dư luận viên đông đảo hô hào, chia sẻ thông tin và kêu gọi biểu tình, kêu gọi tảy chay hàng hóa Trung Quốc. Những thức này như kích thích thêm tính tự tôn dân tộc của người Việt Nam lên rất cao. Mỗi người, mỗi ngành nghề lại có những cách chia sẻ thể hiện khác nhau. Thậm chí có một số lều báo còn bám vào những luận điểm như Việt Nam được Mỹ ủng hộ, được quốc tế ủng hộ cần phải kiên quyết. Và chỉ đến khi xảy ra những vụ bạo loạn ở Bình Dương, ở Hà Tĩnh thì lúc này lại thấy các báo chí và các vị trí thức trên mạng quay sang chửi rủa công nhân chúng ta, họ kêu gào là phải bắt các công nhân này, phải bắt những kẻ nổi loạn lại vì họ làm ảnh hưởng đến các nhà đầu tư, làm các doanh nghiệp nước ngoài sẽ không đầu tư vào Việt Nam và làm xấu mặt hình ảnh của Việt Nam. Rồi ngày hôm nay khi mà đã có thông tin đến hàng trăm người bị bắt ở Bình Dương thì các lều báo, các Dư luận viên lại chia sẻ những hình ảnh đó, họ kêu gọi cần có những hình thức trừng phạt đích đáng cho những người bị bắt và họ quy luôn những người đó là những kẻ kích động là những tổ chức phản động giấu mặt đang phá hoại. Một hiện tượng đang diễn ra và khá phổ biến trên các báo mạng và mạng xã hội tại Việt Nam.
Khi xem đến đây tôi bỗng dưng lại nhớ đến một trích đoạn khá nổi tiếng của Karl Marx trong Tuyên Ngôn Đảng Cộng Sản như sau: “Giai cấp vô sản trải qua nhiều giai đoạn phát triển khác nhau. Cuộc đấu tranh của họ chống giai cấp tư sản bắt đầu ngay từ lúc họ mới ra đời. Thoạt đầu, cuộc đấu tranh được tiến hành bởi những công nhân riêng lẻ; kế đến, bởi những công nhân cùng một công xưởng; và sau đó, bởi những công nhân cùng một ngành công nghiệp, cùng một địa phương, chống lại người tư sản trực tiếp bóc lột họ. Họ không phải chỉ đả kích vào quan hệ sản xuất tư sản mà còn đánh ngay vào cả công cụ sản xuất nữa; họ phá huỷ hàng ngoại hoá cạnh tranh với họ, đập phá máy móc, đốt các công xưởng và ra sức giành lại địa vị đã mất của người thợ thủ công thời trung cổ….Còn tầng lớp vô sản lưu manh, cái sản phẩm tiêu cực ấy của sự thối rữa của những tầng lớp bên dưới nhất trong xã hội cũ, thì đây đó, có thể được cách mạng vô sản lôi cuốn vào phong trào, nhưng điều kiện sinh hoạt của họ lại khiến họ sẵn sàng bán mình cho những mưu đồ của phe phản động”.

Có những kẻ trí thức lớn tiếng kêu rằng những người công nhân đó là lưu manh, là cặn bã xã hội cần phải trừng trị đích đáng. Nhưng nếu nhìn lại cái phân tích ở trên của Karl Marx thì sao, họ đúng là sự thối rữa của xã hội cũ, họ là vì chính sách cuộc sống cơ cực của mình mà sẽ bị lôi cuốn vào phong trào vô sản, nhưng lại dễ bị bán mình cho phe phản động vì họ thiếu hiểu biết, vì họ quá thiếu thốn, quá khổ sở rồi. Những ai đọc đến đoạn này của Tuyên Ngôn Đảng Cộng Sản mà không nhìn ra được cái bản chất bên trong, cái phân tích sâu sắc của Karl Marx thì không thể thấy được tính nhân đạo của ông, sự phân tích xã hội đúng đến đáng kinh ngạc của ông. Hơn nữa các hình thức đấu tranh của giai cấp vô sản là thế nào, đó là phá hủy hàng hóa cạnh tranh, là đập phá máy móc, là đốt các công xưởng của chính họ vì theo họ đó là nguồn gốc của bóc lột, không ai chỉ cho họ giác ngộ xem họ cần làm gì, và họ nên làm gì và làm thế nào thì họ sẽ đấu tranh một cách tự phát và hệ quả là như chúng ta đã thấy. Nhưng liệu có ai chịu đứng ra để xem vì sao họ lại thế, họ hành động như thế là nguyên nhân từ đâu. Có lẽ không ai khác là K.Marx và F. Egnels, những người thầy đáng kính của giai cấp vô sản có thể giải thích được điều này.

Thứ nhất: cuộc biểu tình biến thành bạo động của công nhân trước hết nó xuất phát từ những mâu thuẫn đã âm ỉ, đã chất chứa, giữa công nhân và những người chủ tại các doanh nghiệp mà đã chất chứa từ rất lâu rồi. Nó giống như ngọn lựa hồng trong đống tro vậy, âm ỉ cháy và chỉ đợi có cơ hội thì bùng phát lên, vì sao lại như vậy, trước hết nó xuất phát từ chính hoàn cảnh cơ cực của công nhân. Chúng ta hãy đến với một số những phân tích của chính Engels trong cuốn Tình cảnh giai cấp công nhân Anh:
“Ở đây, giai cấp công nhân chiếm chừng 78% tổng số cư dân (gần 300.000 người), họ ở những khu phố còn nghèo nàn và ghê tởm hơn cả những hang ổ tồi tệ nhất ở St. Giles và ở Whitechapel, những vùng ngoại ô ở Dublin và những wynds ở Edinburgh. Những khu như thế có rất nhiều ở trung tâm thành phố - ở phía nam Trongate, phía tây Saltmarket, trong khu Calton, sau phố High, v.v.; đó là những ngõ hẹp và những đường ngoắt ngoéo, chằng chịt với nhau, lắt léo không cùng, ở đó cứ vài bước lại gặp những sân hoặc những ngõ cụt, gồm những ngôi nhà cũ kỹ, sắp đổ, những tầng thấp, bí hơi và không có ống nước. Những nhà ấy đúng là chật ních người. Mỗi tầng có ba hoặc bốn gia đình, có khi đến hai chục người, có khi mỗi tầng lại cho thuê làm nhà ngủ trọ, và trong mỗi phòng nhét đến mười lăm, hai mươi người, không thể nói là ở, mà là chồng chất lên nhau. Các khu phố ấy là chỗ nương thân của những kẻ nghèo khổ nhất, trụy lạc nhất, đạo đức đồi bại nhất trong cư dân, và nên xem là chỗ bắt nguồn của những bệnh dịch sốt truyền nhiễm ghê gớm lan tràn ra khắp cả Glasgow…

…Đây cái giới hạn, mức lương tối thiểu, cũng là tương đối: khi trong gia đình mọi người đều đi làm, thì mỗi người có thể kiếm ít đi một chút, và giai cấp tư sản đã tận dụng tối đa cơ hội này: nhờ lao động máy móc, có thể thuê cả phụ nữ và trẻ con vào làm, để hạ thấp tiền lương. Tất nhiên có những gia đình, trong đó không phải ai cũng làm việc được; một gia đình như vậy, sẽ rất khổ, nếu phải làm việc với mức lương tối thiểu, tính cho một gia đình gồm toàn những người có thể làm việc; vì vậy tiền lương được ấn định ở một mức trung bình, với mức này, nhà nào mà mọi người đều đi làm được sẽ sống tương đối khá, còn nhà nào có những người không làm việc được thì sẽ tương đối khổ. Nhưng gặp trường hợp tệ nhất, thì mỗi người lao động đều sẵn sàng từ bỏ chút tiện nghi và văn hoá mà anh ta đã quen thuộc ấy, miễn sao sống được; thà ở một cái chuồng gia súc còn hơn là màn trời chiếu đất; thà quần áo rách rưới còn hơn là không có tí quần áo nào; thà ăn khoai tây còn hơn là chết đói. Với niềm hy vọng ở ngày mai tốt đẹp hơn, họ đành chịu nhận một nửa tiền lương còn hơn là chết đói ở ngoài phố, như bao nhiêu người đã bị tước mất mẩu bánh mì. Cái chút ít ấy, cái "méo mó có hơn không" ấy, chính là tiền lương tối thiểu. Nếu số người lao động nhiều quá mức giai cấp tư sản cần sử dụng, nếu do đó mà qua cuộc cạnh tranh, vẫn còn một số người không tìm được việc làm, thì số ấy cứ việc chết đói; bởi vì nhà tư sản chắc hẳn sẽ không cho họ việc làm, nếu như hắn không kiếm được lợi nhuận từ việc bán sản phẩm lao động đó….

Trong báo cáo về công xưởng, vẫn có đủ chứng cớ nói lên rằng: cả trong những công xưởng và ở những công nhân làm việc 12-13 giờ mỗi ngày, theo qui định trong đạo luật của ngài J. C. Hobhouse, vẫn luôn xuất hiện những chứng bệnh không nặng lắm: sưng mắt cá; yếu và đau ở chân, hông và cột sống; giãn tĩnh mạch; lở loét ở chân tay; toàn thân suy nhược, đặc biệt là vùng bụng; nôn ọe, chán ăn, có khi lại đói cồn cào, khó tiêu; chứng u uất; các bệnh phổi, do bụi và không khí xấu của công xưởng gây ra, v.v. và v.v. Về mặt này, nên chú ý đặc biệt tới những báo cáo ở Glasgow và Manchester. Những bệnh ấy vẫn còn sau khi có đạo luật năm 1833, và đến nay chúng vẫn tiếp tục phá hoại sức khỏe của giai cấp công nhân. Người ta chỉ quan tâm đến việc khoác một cái áo văn minh giả nhân giả nghĩa, lên lòng tham lợi nhuận thô bỉ của giai cấp tư sản; dùng luật pháp để không cho chủ xưởng gây ra những việc tệ hại quá lộ liễu, giúp họ có thêm lí do để lừa bịp và tự mãn về cái chủ nghĩa nhân đạo giả dối của họ, thế thôi. Nếu ngày nay lại cử một tiểu ban mới để điều tra về công xưởng, thì họ sẽ thấy tình hình phần lớn vẫn như xưa. Còn việc phổ cập giáo dục, mà đạo luật đề ra nhưng không có chuẩn bị trước, thì chưa có tác dụng, vì chính phủ không đồng thời nghĩ cách xây dựng những trường tốt. Các chủ xưởng thuê vài công nhân mất năng lực lao động làm giáo viên, trông coi lũ trẻ hai giờ mỗi ngày, cho rằng thế là đúng theo pháp luật; nhưng bọn trẻ không học được gì. Ngay cả những báo cáo của các thanh tra công xưởng, dù chỉ hạn chế ở mức thi hành phận sự, tức là kiểm tra xem chủ xưởng có tuân theo đạo luật về công xưởng hay không; cũng đưa ra đủ tài liệu để chứng tỏ rằng, những điều tệ hại nói trên vẫn tiếp tục tồn tại, như một tất yếu. Các thanh tra Horner và Saunders, trong những báo cáo tháng Mười và tháng Chạp 1843 của họ, nói rằng: trong các ngành không dùng trẻ em hoặc có thể thay chúng bằng người lớn thất nghiệp, nhiều chủ xưởng vẫn bắt công nhân làm mỗi ngày 14-16 giờ, và hơn nữa. Trong số công nhân của các ngành ấy, có rất nhiều người chỉ vừa mới vượt quá tuổi được pháp luật bảo hộ. Nhiều chủ xưởng khác cố ý phạm luật: họ rút ngắn giờ nghỉ, bắt trẻ em làm việc quá thời gian pháp luật cho phép, sẵn sàng ra tòa chịu phạt, vì tiền phạt chẳng đáng là bao so với món lợi mà họ thu được từ việc phạm luật đó. Nhất là hiện tại, khi đang kinh doanh rất tốt, thì chủ xưởng càng bị cám dỗ mạnh.”

Đọc những đoạn trích trên, liệu bạn nghĩ rằng những gì Engels viết có lẽ là những gì xa xôi chăng, là những thứ xưa cũ chăng, vậy tôi xin bảo bạn sai rồi. Bạn có bao giờ thử vào thăm 1 nhà máy sản xuất điện thoại Sam Sung xem, công nhân lao động từ 12h cho đến 14h một ngày và thông thường họ chỉ được nghỉ 15 phút ca sáng, 15 phút ca chiều và 1 tiếng vào buổi trưa để ăn. Với một thời gian lao động và cường độ lao động như vậy nhưng công nhân Việt Nam chỉ lĩnh khoảng tiền lương từ 3 đến 3,5 triệu VNĐ/tháng. Một con số mà họ phải ăn tiêu vô cùng tiết kiệm mới có thể đủ sống và có chút tiền dành để cho gia đình. Công nhân Việt Nam cũng phải sống trong những khu nhà thiếu thốn, những khu trọ cho thuê mà đời sống sinh hoạt rất thấp.

Tôi có một anh bạn từng làm trong công ty xây dựng của Hàn Quốc nhưng thường phải sống trọ với điều kiện thiếu thốn, trong khi đó lại thường xuyên làm việc từ 7h sáng đến 9h tối kèm theo việc cúp lương, hoặc nợ lương là diễn ra thường xuyên. Không chỉ Sam Sung mà bạn đến bất kỳ một khu công nghiệp nước ngoài nào thì tình cảnh cũng gần giống như thế mà không khác nhau là mấy. Một cuộc điều tra thống kê tại Việt Nam và được đưa lên kênh thông tin tài chính của VTV đã cho thấy số doanh nghiệp nợ bảo hiểm xã hội nhiều nhất ở Việt Nam lại là các doanh nghiệp FDI, số doanh nghiệp trốn thuế nhiều nhất cũng là doanh nghiệp FDI và doanh nghiệp có mức lương trung bình thấp nhất của Việt Nam cũng là FDI.

Nhiều người cho rằng làm trong doanh nghiệp nước ngoài thì lương cao, nhưng đó chỉ là bộ phận văn phòng, còn nếu là làm công nhân thì sẽ không có mức đó, và để tính mức lương trung bình trong từng khu vực thì họ sẽ tính tổng quỹ lương chia cho tổng số người lao động. Qua đó ta có thể thấy rằng thực sự đời sống công nhân Việt Nam đặc biệt làm trong các doanh nghiệp FDI hoàn toàn không hề dễ dàng tý nào, nếu không muốn nói là khổ cực, chưa kể việc tăng ca, tăng giờ làm và nợ lương là thường xuyên. Điều kiện vật chất như vậy nên đã là nguyên nhân chính dẫn đến tồn tại những mâu thuẫn giữa công nhân và các chủ doanh nghiệp.


Thứ hai: việc nổi loạn của công nhân tại các khu công nghiệp thuộc Bình Dương và Hà Tĩnh cũng xuất phát từ việc báo chí, và mạng xã hội liên tục tuyên truyền chống Trung Quốc. Đây là điều chắc chắn, bất kỳ báo mạng nào của Việt Nam mà không có những bài viết về Trung Quốc và biển đảo, ở đây tôi không bàn đến các vấn đề chính trị mà chỉ nói đến tuyên truyền. Bạn lật thử một trang báo mạng hay các diễn đàn trên mạng xã hội thử xem, đâu đâu cũng có Trung Quốc và 90% các tin này sẽ là: xã hội Trung Quốc vô cảm – hàng hóa Trung Quốc độc hại – thương lái Trung Quốc lừa Việt Nam – Trung Quốc chiếm biển đảo Việt Nam. 90% các tin đưa về Trung Quốc đều chỉ là những thông tin xấu, trong khi đó gần như Việt Nam không nhìn thấy Trung Quốc 1 điểm tốt nào, có chăng cùng lắm là các phát biểu của Trung Quốc trên trường quốc tế. Hệ thống tuyên truyền này nối từ năm này qua năm khác, kéo dài liên tục hàng ngày hàng tháng nó đã làm gì, đã in sâu vào trong tư tưởng người dân Việt Nam rằng Trung Quốc là xấu xa, là mọi rợ, là dân tộc bất lương, đểu giả nhất trên thế giới. Hãy hỏi người Việt Nam xem, cứ nói đến người Trung Quốc là họ sẽ nghĩ ngay đến đó là người bá quyền, là người đểu giả, là lừa đảo, nó in hằn vào tâm trí người Việt Nam. Đã yêu thì yêu cả đường đi, nhưng ghét thì ghét cả tông ti họ hàng vì thế tâm lý bài Trung Quốc đã trở thành truyền thống của Việt Nam.

Nhưng trong khi đó các báo mạng của Việt Nam thì sao, tuyên truyền hộ rằng Mỹ là quốc gia tốt đẹp, là thiên đường của hạ giới, là quốc gia của chính nghĩa trên thế giới, vì thế khi Mỹ ủng hộ Việt Nam thì tức là Việt Nam cứ yên tâm mà chống Trung Quốc, có Mỹ đằng sau. Sự tuyên truyền này cũng kéo dài quanh năm suốt tháng và nó đã kích động lên làn sóng biểu tình, bạo động chống Trung Quốc. Giờ trong tâm lý của người Việt Nam đã được nhồi nhét một tư tưởng đó là bài Trung Quốc và sùng bái Mỹ. Cũng đúng thôi những thông tin như thế thường là rất nhiều người xem, mà nhiều người xem thì đồng nghĩa tăng lợi nhuận cho báo mạng, vì vậy họ càng phải đưa tin, đưa thật nhiều và cũng không cần kiểm chứng nguồn thông tin. Cái họ quan tâm là tiền, là lợi nhuận vì vậy họ phải đưa tin như vậy. Trong khi đó ở Việt Nam cũng có đông đảo một đội ngũ các vị tự nhận là dư luận viên trên mạng và họ tự tuyên truyền cái chủ nghĩa bài Trung Quốc trên mạng, họ có thể là già có, trẻ có, trung niên đều có, họ nêu cao ngọn cờ ủng hộ cái biểu tình chống Trung Quốc, dù họ phản đối các hành động của Việt Tân, của phản động, của nhóm No-U nhưng họ cũng vẫn hành động như vậy. Họ cho rằng đấy là cách khẩu hiểu thể hiện lòng yêu nước của họ, là họ cho đó là yêu nước. Xin thưa là vâng cách vị có cách thể hiện lòng yêu nước của các vị thì người công nhân, nông dân cũng có cách thể hiện lòng yêu nước của họ, đó là bãi công, là đập phá máy móc.

Từ hai nguyên nhân trên thì cái gì đến cuối cùng cũng phải đến, người công nhân ở các khu công nghiệp đã vùng lên, họ biểu tình, họ đập phá nhà máy, họ cướp các tài sản, đừng trách họ vì họ là vô sản, họ không được dạy học đến nơi đến chốn và họ chỉ hành động theo cảm tính và họ nghĩ đó là hành động biểu hiện yêu nước. Họ có phân biệt được Trung Quốc và các nước Đông Á khác đâu, họ chỉ biết họ đang bị bóc lột thậm tệ ở các doanh nghiệp đó. Họ thấy rằng ông chủ ở đó là da vàng tóc đen, là viết chữ toàn hình vuông thì hình tròn thì đều là Trung Quốc hết, họ quy tất cả người Nhật Bản, người Đài Loan, người Hàn Quốc, người Singapore đều là Trung Quốc hết. Họ thấy rằng họ đã bị bóc lột, mà dân tộc đó lại còn đang chiếm biển đảo của họ, vì vậy họ phải vùng lên đấu tranh, họ phải cướp lại những gì thuộc về họ, về người Việt Nam.

Không những thế cái chủ nghĩa dân tộc lên cao đến mức người vô sản phân biệt dân tộc đến mức kỳ thị, họ đánh cả những người vô sản khác đến từ Trung Quốc, những người công nhân cùng khổ như họ nhưng phải tha phương cầu thực vì miếng cơm manh áo. Sự kỳ thị trỗi dậy đến khủng khiếp với một tâm lý dân tộc cực đoan, họ tấn công chính những người cũng ở cùng hoàn cảnh như họ. Và rồi kết quả sau cùng người công nhân được gì: những thành quả lao động bao năm của họ bị mất, việc làm bị mất, tiền lương không được trả và đời sống bấp bênh lại càng bấp bênh hơn, họ đứng trước nguy nghèo đói và thất nghiệp, những lưỡi dao đang kề cổ họ. Họ bị lều báo, bị dư luận viên (**) trì triết bảo rằng họ là loại phá hoại đất nước, là loại cần phải đi tù là loại phá hoại ổn định xã hội và làm xấu mặt hình tượng quốc gia. Vâng vậy tôi đặt câu hỏi là sao các lều báo, các dư luận viên không hướng dẫn họ kỹ trước khi họ biểu tình đi, các vị có học thức cơ mà, có trí tuệ cơ mà sao không giúp đỡ họ hiểu đi, chỉ đến khi họ xảy ra chuyện rồi thì các vị lại quay sang để nói xấu họ, để nhục mạ người công nhân.

Hiện tượng này làm tôi nhớ đến những gì K. Marx từng viết trong cuốn Cách Mạng và phản Cách Mạng ở Đức là vô cùng đúng về cái gọi là tầng lớp trí thức tiểu tư sản này: “Giai cấp tiểu tư sản, vĩ đại về mặt khoe khoang, lại rất không có khả năng hành động và lẩn tránh một cách nhút nhát khi cần phải làm một cái gì nguy hiểm. Tính chất nhỏ nhen của những việc giao dịch buôn bán và những hoạt động tín dụng của nó đã ảnh hưởng sâu sắc tới tính cách riêng của nó khiến cho tính cách này mang dấu ấn của sự thiếu nghị lực và thiếu tinh thần tháo vát, vì vậy phải thấy trước rằng hoạt động chính trị của nó sẽ mang những đặc điểm ấy. Nên trên thực tế, giai cấp tiểu tư sản đã khuyến khích cuộc khởi nghĩa bằng những lời lẽ trống rỗng và những lời huênh hoang về những điều nó quyết định làm; khi hoàn toàn trái với ý muốn của nó, cuộc khởi nghĩa đã nổ ra, thì nó vội đoạt lấy chính quyền; nhưng nó chỉ sử dụng chính quyền đó để thủ tiêu những kết quả của khởi nghĩa. ở bất cứ nơi nào mà một cuộc xung đột vũ trang đã đưa tình hình đến một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng thì bọn tiểu tư sản đều khiếp sợ tình hình nguy hiểm đối với chúng; khiếp sợ thấy dân chúng coi trọng những lời kêu gọi chiến đấu huênh hoang của chúng, khiếp sợ thấy chính quyền rơi vào chính tay mình; và khiếp sợ nhất trước những hậu quả của chính sách mà chúng buộc phải thi hành, - những hậu quả sẽ đem lại không những cho bản thân chúng, mà còn cho địa vị xã hội và cho tài sản của chúng. Há chẳng phải là người ta đang chờ chúng thực sự hy sinh "tính mạng và tài sản", như chúng thường quen nói, cho sự nghiệp khởi nghĩa đó sao? Há chẳng phải là chúng đã bị bắt buộc phải giữ những chức vụ chính thức trong cuộc khởi nghĩa, khiến cho chúng sẽ gặp phải mối nguy mất cơ nghiệp khi khởi nghĩa thất bại, đó sao?”.

Tôi xin nói thẳng nếu có chiến tranh xảy ra thì những kẻ trí thức tiểu tư sản đó cũng sẽ lại là những kẻ nằm sấp hô xung phong, còn ai lên đường chiến đấu, là quân đội, là binh lính, là những người mà tầng lớp xuất thân của họ là từ giai cấp vô sản, từ công nhân và nông dân mà ra. Còn khi xảy ra hậu quả thì sao, vâng giai cấp tiểu tư sản lo sợ về những thiệt hại mà giai cấp vô sản gây ra, họ lo lắng rằng nhà đầu tư nước ngoài không đến Việt Nam, họ lo sợ đời sống sẽ bị sụt giảm, hình ảnh đất nước bị xấu đi vì người vô sản nên họ quay sang quy kết tội cho người vô sản và tổ chức phản động. Nhưng nói thật tổ chức phản động nó chỉ làm một cái công việc là đổ thêm giọt nước tràn ly thôi, còn việc làm đầy cái ly là do những lều báo, những dư luận viên đã làm trước đó. Người công nhân và giai cấp vô sản chỉ là hệ quả của cái việc tuyên truyền đó thôi và giờ đây họ đang phải chịu cái gọi là búa rìu dư luận.

Nhưng cuối cùng nghĩ cho kỹ mà xem, cái áo tôi đang mặc do ai làm ra, là do công nhân làm ra, bát cơm tôi ăn là do ai làm ra, là do nông dân làm ra. Dụng cụ tôi dùng đều do công nhân – nông dân hay là do giai cấp vô sản (***) làm ra trong đó có công sức lao động, có máu và nước mắt của chính giai cấp vô sản kết tinh trong những hàng hóa mà tôi dùng hàng ngày, tôi chưa làm gì đóng góp được cho họ, chưa giúp họ cải thiện được đời sống, tôi phải thấy xấu hố vì chính bản thân mình. Nhưng ngày hôm nay nhìn vào hoàn cảnh của giai cấp vô sản Việt Nam, những gì họ đang phải hứng chịu từ nguyên nhân của báo chí, của dư luận viên mà cảm thấy đau xót, những lều báo, những dư luận viên đang làm cái việc là phản cách mạng, làm hại đến chính giai cấp vô sản. Nhìn những người công nhân Việt Nam đau đớn vì mất việc, vì bị bắt bớ, bị tạm giam cùng với những sự kỳ thị, sự trì triết của xã hội dành cho họ mà cảm thấy đau đớn. Nhìn thấy công nhân Việt Nam đánh nhau công nhân Trung Quốc mà tự hỏi Marx đã bảo vô sản ở đâu cũng là anh em, là phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau để xây dựng xã hội tốt đẹp mà tại sao cùng là vô sản lại bị kích động làm hại lẫn nhau. Cùng là những con người nghèo khó của xã hội mà tại sao lại cùng bị như vậy, công nhân Việt Nam bị kỳ thị, công nhân Trung Quốc cũng bị kỳ thị, hai bên cùng bị bóc lột, bị bần cùng hóa vậy thì tại sao lại đánh nhau, công nhân Trung Quốc và công nhân Việt Nam không có tội, họ chỉ là những nạn nhân của cái tuyên truyền của lều báo và dư luận viên. Nghĩ đến đây không khỏi đau xót rớt nước mắt cho chính giai cấp vô sản, vậy đến khi nào giai cấp vô sản mới có thể ngẩng mặt lên được với đất nước, với xã hội. Tôi chẳng có quyền gì, cũng chẳng đại diện cho trí thức tiểu tư sản gì ở đây, nhưng tôi vẫn muốn gửi đến những người công nhân, những con người của giai cấp vô sản lời xin lỗi chân thành vì những hậu quả đã gây ra cho chính giai cấp vô sản.
Hà Nội, ngày 16 tháng 5 năm 2014
TTCS
(Tác giả gửi trực tiếp cho Doi-Mat.vn)

------
Ghi chú của Doi-Mat.vn
(*) NGOs: Các tổ chức phi chính phủ (Non-governmental Organizations)
(**) Tác giả muốn nói đến một hệ thống "dư luận viên" đi theo phong trào mà thiếu tư duy, hiểu biết.
(**) Theo quan điểm của tôi thì giai cấp vô sản không chỉ bao gồm công nhân, nông dân (theo 1 số quan điểm thì nông dân cũng không được coi là giai cấp vô sản mà phải là "bần cố nông" vì người nông dân có tư liệu sản xuất (đất, trâu bò,...) để tự quyết định cuộc sống mình) mà bao gồm toàn bộ lực lượng sản xuất không có khả năng sở hữu, quyền quyết định với tư liệu sản xuất và phải có mối quan hệ phụ thuộc đối với người sở hữu tư liệu sản xuất (tư bản - tư sản). Theo đó một nhân viên văn phòng thì cũng là 1 người vô sản, một người công nhân "cổ cồn trắng" bởi ngoài việc có môi trường làm việc khác với người công nhân áo xanh thì mối quan hệ của anh ta với TLSX và người sở hữu TLSX cũng chẳng khác gì.
[...]

Comments

Vừa rồi 1 số báo điện tử và các trang mạng lan truyền thông tin "Công ty Viễn thông Vinasat ngưng cung cấp cho Trung Quốc", đây là của công ty tư nhân ở Bình Phước.

Công ty đó đây http://truyenhinhvinasat.wevina.vn/home http://vienthongvinasat.com/

Còn trang chính thức của tập đoàn Vinasat đây: VINASAT Center - Trung tâm thông tin vệ tinh - Công ty Viễn thông Quốc tế đây http://www.vinasat.com.vn logo khác nhau.

Hiện giờ các trang tin điện tử đã gỡ tin này xuống, Dân Trí, Năng Lượng Mới đã xóa bỏ, tính đến sáng 16/5/2014, trong có có Dân Trí đăng bài cải chính VNPT: Dịch vụ Vinasat đang cung cấp bình thường tới mọi khách hàng chỉ còn lại trang kenh13.info (tên miền info là một tên miền miễn phí, ai cũng có thể tạo một trang tại tên miền này).


Dân Trí thì đưa tin và hạn chế địa bàn, tức địa bàn phục vụ của Công ty TNHH MTV điện tử viễn thông Vinasat.

Còn Năng Lượng Mới thì làm luôn ra thế này:



Tức là nhập nhèm để ra toàn lãnh thổ, tuy văn bản quyết định cũng ghi là toàn "lãnh thổ".

Chuyện này, nếu không phải là có 1 bàn tay phá hoại thì đây cũng là một hành động vô ý thức.

Thời gian trước đây cũng đã có rất nhiều trường hợp trên mạng lưu truyền các "công văn mật" được ngụy tạo và bị cộng đồng bóc mẽ.

Như trường hợp "Công ty Viễn thông Vinasat ngưng cung cấp cho Trung Quốc", rõ ràng văn bản này được ngụy tạo bởi những kẻ thiếu kiến thức, từ việc căn chỉnh lề văn bản, logo, mẫu biểu văn bản, căn cứ QD, nội dung cơ bản, hiệu lực thi hành.


Nội dung cơ bản của 1 Quyết định không đủ các yếu tố: Nội dung, Quyền/nghĩa vụ của đối tượng, Đối tượng, hiệu lực thi hành.

Căn cứ của Quyết định nêu là Căn cứ Luật công ty năm 1990 trong khi không hề biết rằng hiện nay đang áp dụng Luật doanh nghiệp năm 2005.

Những sự kiện như thế này thường phải có họp báo, thông cáo báo chí đi kèm, nói chung là phải kèn trống chứ chẳng bao giờ có một cái Quyết định chỏng lỏn này thôi đâu.

Đây là 1 hành động đổ dầu vào lửa trong tình hình hiện nay.

Do đó mong mọi người tỉnh táo và chia sẻ thông tin này rộng rãi để cùng cảnh giác.

Cơ quan chủ quan về dịch vụ viễn thông truyền hình đã chính thức lên tiếng: Bác tin 'Vinasat dừng cung cấp dịch vụ' cho DN Trung Quốc.
[...]

Comments

Sự việc bắt đầu khi báo điện tử Một Thế Giới (MTG) đăng bài với tiêu đề "Có thể coi giàn khoan Trung Quốc là 1 đơn vị đầu tư nước ngoài" vào lúc 17:23 ngày 9/5/2014. Bài báo này "xào" lại từ đoạn phỏng vấn Đại tá Nguyễn Đình Trương, nguyên Cục trưởng Cục Đông Bắc Á, Bộ Công An phân tích vụ việc Trung Quốc đặt giàn khoan tại Việt Nam của phóng viên báo điện tử Trí Thức Trẻ đăng trên trang Soha.vn, trong đó có đoạn: “Phương pháp đấu tranh của mình là phải làm sao để giữ lợi ích đôi bên, trên cơ sở thỏa thuận, bàn bạc. Trong trường hợp nhất định nào đó, mình vẫn có thể giữ nguyên giàn khoan như một đơn vị nước ngoài vào đầu tư, nhưng phải có nguyên tắc và lợi ích của ta là phải thật đảm bảo”. Có thể ông đại tá này đã lớn tuổi và thiếu thông tin hoặc phản ứng không hợp lý với cách đặt vấn đề của tay phóng viên (tôi cho rằng ông ấy chỉ nghĩ đến việc cho Trung Quốc thầu lô thăm dò - khai thác dầu khí ở đây như các đơn vị quốc tế) nhưng nguồn cơn gây "mưa đá dư luận" chính là từ chiêu trò giật tít câu "viu" bằng một cây khẳng định: Có thể coi giàn khoan Trung Quốc là 1 đơn vị đầu tư nước ngoài.


Ngay sau đó, trưa ngày 10/05 báo điện tử Petrotimes có một bài phản đối với ngôn từ "triệt hạ": Luận điệu của báo Một Thế Giới: Hèn và phản bội! Cũng không vừa, ngay tối hôm đó, MTG tung ra phản đòn với bài viết "Báo Petrotimes không nên lợi dụng “câu, chữ” để đả kích đồng nghiệp, làm lợi cho đối phương trong lúc này" (bài viết đã bị gỡ bỏ trên MTG), trong đó tố Petrotimes cũng chẳng phải loại "đoan chính" gì, thậm chí "oánh" luôn cả tổng biên tập tờ báo này. Đương nhiên, phe "nhà dầu", lĩnh vực đóng góp đến 20% GDP cả nước làm sao chịu chấp nhận một kẻ mới "nứt mắt" (giấy phép xuất bản tháng 07/2013), dù rằng nó tự xưng là "một thế giới", vuốt mặt được. Phát ngôn "nhà dầu" ngay sau đó đã "đốp chát" lại bằng lời khẳng định chắc như đinh đóng cột: Báo Một Thế Giới lại vẫn… hèn!


Vậy là trong lúc trên biển Đông, tàu Việt Nam và Trung Quốc đang đấu súng nước qua lại như hai con rồng Đông Hải thì trong đất liền, trên mạng thông tin, hai báo cũng có màn đấu nước bọt ướt cả bàn phím tựa hai bà sồn sồn bán cá chợ chiều. Trước giờ người đọc chỉ được thấy cảnh các báo thi đua vạch lá tìm sâu, "dìm hàng" các ngành nghề, lĩnh vực khác thì nay rất bất ngờ trước cảnh nội bộ ngành báo cắn xé nhau. Âu cũng là chút đền bù cho các nạn nhân của báo chí được bớt phần ấm ức. Chính vì vậy, một số tờ báo khác như tờ Nhà báo và công luận (http://congluan.vn) đã phải ngay lập tức nhảy vào can thiệp bằng bài viết: Giữa chảo lửa, Petrotimes và Một thế giới có... đình chiến? Không hiểu có phải do sự can gián của người trong ngành hay do "biết thân biết phận" mà trang MTG đã gỡ tất cả các bài viết liên quan xuống. Petrotimes thì chưa. Phải vậy chứ, là đại gia ngành dầu thì phải cứng như thế, sợ gì bố con thằng nào! Nhỉ!

Do đó, cuộc báo chiến này không rõ có còn tiếp tục nữa không nhưng hy vọng đây sẽ là tiền lệ để khuấy động phong trào "soi và tự soi" lẫn nhau trong giới báo chí nước nhà vốn đã quá nhiều sâu mọt, nhố nhăng...
Vậy lều báo đã cắn nhau và hành động của chúng ta là gì?
Chẳng làm gì cả, chỉ "tọa sơn quan hổ đấu" và cho đám lều báo đó thấm thía cảnh "bị soi", bị bêu riếu và (có thể) bị làm tiền như những nạn nhân của họ trước đó. Hy vọng sau khi đã nhận "quả" thì các "lều báo" nhà ta sẽ sớm tỉnh ngộ để tạo "nhân" cho nó tốt.
Trong lúc đó, mời các bạn theo dõi lại loạt bài tham chiến ngay dưới đây.
☀☀☀
Báo Một Thế Giới lại vẫn… hèn!
(PetroTimes) - Sau khi PetroTimes đăng tải bài viết “Luận điệu của báo Một Thế Giới: Hèn và phản bội”, ban biên tập tờ báo này đã có phản hồi mang tính chất kích động. Nhưng điều đáng nói là Một Thế Giới không nhận ra sai lầm của mình trong việc nêu quan điểm đi ngược với quyền lợi của đất nước.

Việc tờ báo - một cơ quan tuyên truyền lại đi nói quan điểm đi ngược lại quyền lợi của dân tộc là điều không thể chấp nhận. Bất kể đó là phát biểu của ai, của cán bộ cao cấp nào. Đây cũng là bài học về công tác tuyên truyền trong các vấn đề lớn của đất nước.

Tờ Một Thế Giới đăng tải ý kiến của một cựu cán bộ cao cấp trong ngành công an nói về việc “thỏa hiệp” với Trung Quốc trong vụ giàn khoan HD 981. Gợi ý mang vấn đề chủ quyền, lãnh thổ thiêng liêng ra mặc cả như một bài toán kinh tế. Quan điểm này nhanh chóng vấp phải sự phản đối gay gắt của dư luận, nhân dân.

Tiếc rằng, ban biên tập tờ báo này đã không nhận thức được lỗi của mình, không nghiêm túc rút kinh nghiệm, công khai xin lỗi độc giả, xin lỗi người dân mà bảo thủ, tiếp tục đi từ xúc xiểm dân tộc sang xúc xiểm cá nhân những người làm báo.

Báo Một Thế Giới cũng không “ngượng miệng” khi công khai khẳng định việc mình “xào” bài của báo Tri thức trẻ (Soha News). Và tiện thể “đổ tội” cho tờ báo này mặc dù bài viết trên Tri thức trẻ đã được rút xuống từ lâu.

Một Thế Giới nên nhớ rằng các cơ quan quản lý văn hóa, báo chí đã có quy định từ lâu rằng: Một cơ quan báo chí khi đăng lại bài của báo khác, mà nếu bài đó viết sai, thì cũng phải chịu trách nhiệm… Chứ chưa nói đây là “ xào xáo” bài!

Và lẽ ra, Một Thế Giới nếu có tranh luận với PetroTimes thì cũng nên tranh luận về việc đúng-sai; nên hay không nên; hoặc trách nhiệm của mình trong việc đăng tải bài viết đó, thì họ lại “bới bèo ra bọ” và dẫn ra những chuyện chẳng liên quan gì. Thậm chí lại đi kêu hộ cho những người khác… Thật lạ!
Trong bài viết "bới bèo ra bọ" của mình, Một Thế Giới có lôi chuyện PetroTimes đăng loạt bài điều tra lật lại chuyên án Năm Cam và cho rằng PetroTimes "nói oan cho người có công". PetroTimes xin công bố một bút tích của ông Việt Thành tự nhận sai sót của mình, gây oan cho nhiều người. Một số tư liệu khác về các tiêu cực của ông Nguyễn Việt Thành, Tổng biên tập PetroTimes đã chuyển cho Viện KSND Tối cao xử lý. (Bút tích ghi: "Tôi tự thấy điều hành công việc còn khiếm khuyết, ít học, lại dốt, không am hiểu luật, thông qua điều hành một số vụ án và ở một số cuộc họp. Tôi xấu hổ nhưng cũng xác định rõ muốn khắc phục là cầu thị và cầu thị. Vụ Lân là một minh chứng”.)
PetroTimes không muốn tranh luận với Một Thế Giới về những chuyện khác, ngoài bài báo mà Một Thế Giới đã đăng. Còn nếu như Một Thế Giới thấy PetroTimes sai trong những bài báo khác, viết về những việc khác, thì cứ việc có luận điểm phân tích, phản bác…

Còn như định tránh né chủ đề chính bằng kiểu lấp liếm thì cũng thật là xoàng và cũng lại…hèn!

Đây là lúc cả dân tộc đang hướng về Hoàng Sa thiêng liêng, các tờ báo cần dành nhiều thời lượng để tuyên truyền cho chủ quyền biển đảo, không phải là lúc để đôi co, bút chiến. Chỉ có điều, nhân dân chắc chắc sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ nói tiếng nói trái ngược với quyền lợi của cả dân tộc.
Lưu Thủy
Báo Petrotimes không nên lợi dụng “câu, chữ” để đả kích đồng nghiệp, làm lợi cho đối phương trong lúc này
Báo Petro Times điện tử (tin nhanh Năng lượng mới, Hội dầu khí Việt Nam) trong mục Đàm Luận có đăng bài “Luận điệu của báo Một Thế Giới: Hèn và phản bội!”. Đây là một bài viết với những lý lẽ không thể nào chấp nhận được.


Chúng tôi xin nói rõ với quý độc giả như sau:

Lập trường của báo Một Thế Giới từ trước tới nay là rõ ràng: Không bao giờ chấp nhận thái độ ngang ngược của phía Trung Quốc đối với chủ quyền bất khả xâm phạm của Việt Nam trên đất liền, cũng như trên các quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa và đặc biệt là bản đồ ngụy xưng đường 9 đoạn trên biển Đông mà Trung Quốc thường xuyên căn cứ vào đó để có những đòi hỏi bất hợp pháp. Lập trường đó là nhất quán trên tất cả bài vở từ ngày thành lập báo cho đến nay.
Trong lúc cả nước đang sôi sục phản đối Trung Quốc đặt giàn khoan trái phép trên vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam thì báo Petrotimes lại lợi dụng "câu, chữ" để đả kích đồng nghiệp và tự đề cao mình (ảnh: N.Linh)

Ngày 9.5.2014 phóng viên của báo có đưa một tin trích đoạn bài phỏng vấn của phóng viên báo điện tử Trí Thức Trẻ đăng trên trang Soha.vn, với tiêu đề “Có thể coi giàn khoan Trung Quốc là một đơn vị đầu tư nước ngoài”, lấy ý kiến của đại tá Nguyễn Đình Trương, nguyên cục trưởng cục Đông Bắc Á, Bộ Công an.

Chúng tôi coi đó là một ý kiến, chứ chưa bao giờ nói rằng đồng tình với quan điểm này, trong phần giới thiệu những ý kiến đó, phóng viên đã nói rõ: “Trong bối cảnh người dân trên cả nước phẫn nộ trước hành động ngang ngược, trái phép của Trung Quốc khi đưa giàn khoan vào vùng biển Việt Nam. Càng bức xúc hơn khi Trung Quốc liên tục có những hành động gây hấn, huy động cả máy bay, tàu chiến đâm thẳng vào tàu Cảnh sát biển, tàu kiểm ngư của Việt Nam khiến nhiều tàu hư hỏng và 6 người bị thương”.

Sau đó chúng tôi dẫn tiếp phát biểu của ông Trương. Câu cuối cùng ông Trương nói: "Mổ xẻ về những nguyên nhân khiến tình hình Biển Đông trở nên căng thẳng như hiện nay mà ông đã nhận định rằng một phần do phía mình quá chủ quan, không nắm bắt tình hình và ý đồ của phía Trung Quốc, từ đó chưa tạo ra thế chủ động".

Đây là một tin trích lại từ trang tin Soha.vn. Chúng tôi cũng nói rõ ràng không có dòng nào chúng tôi đồng tình với quan điểm của ông Trương. Chúng tôi định để cho bạn đọc tiếp tục có ý kiến tranh luận với ý kiến này nhưng sau đó xét rằng tiêu đề trên dễ gây hiểu lầm nên Ban Biên tập quyết định gỡ bỏ bài báo trước khi Petro Times "đục nước béo cò".

Việc Trung Quốc đưa giàn khoan HD 981 cùng với các tàu chiến, tàu kiểm ngư… vào vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam, cách đảo Lý Sơn 50 hải lý là hành động xâm lược trắng trợn. Không thể nào để cho hành động đó được hợp thức hóa bằng cách coi họ là đơn vị đầu tư. Chiều nay, chúng tôi cũng vừa đăng tin nhân dân TP.HCM tuần hành phản đối trước Tổng lãnh sự quán Trung Quốc về việc họ ngang ngược đặt giàn khoan HD 981 vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.

Trở lại với bài viết nói trên, có chăng cái tiêu đề của phóng viên báo Một Thế Giới đã gây hiểu lầm và Petrotimes đã lợi dụng khai thác theo hướng đả phá đồng nghiệp và “tự nâng cao lòng yêu nước sáo rỗng của mình”.

Chúng ta đã biết Petro Times từng có nhiều loạt bài đánh vào những người có thành tích rất hiển hách tấn công băng nhóm tội phạm Năm Cam. Vụ án đó đã được sự chỉ đạo chặt chẽ của các cơ quan hữu quan trong đó có Bộ Công an. Trong số các cán bộ đó sau này có sai phạm trong công tác đã được Tổng biên tập báo Petro Times luôn dùng cụm từ “những người hùng trong vụ Nam Cam đã thế này, đã thế kia”. Đó là một ẩn ý thiếu lành mạnh và ngay thẳng.

Hai việc đó là tách bạch, ai có công trong công tác phòng chống tội phạm có tổ chức, triệt phá tận gốc một tập đoàn tội ác từng làm băng hoại xã hội, làm bất ổn đời sống nhân dân đã được Nhà nước và nhân dân ghi nhận. Ai có những sai phạm thì phải nghiêm khắc phê phán. Không việc gì phải ra sức bênh vực những tập đoàn tội ác đó bằng cách mỉa mai, vu khống với những chiến sĩ đã lập chiến công ở ngành công an mà chính ông Tổng biên tập báo Petro Times đã từng mang hàm đại tá khá lâu trước khi qua làm Tổng biên tập của Petro Times thuộc ngành dầu khí. Có dịp chúng tôi sẽ trở lại vấn đề này với nhiều tài liệu mà chúng tôi đang nắm giữ.

Vụ Dương Chí Dũng mới đây cũng vậy, Petro Times từng đưa ra những tình tiết mà ai tinh ý cũng biết để cố tình lấp liếm cho tội của Dương Chí Dũng và đồng bọn mà phiên tòa phúc thẩm của Tòa án nhân dân tối cao vừa qua đã khẳng quyết bằng bản án tử hình. Thậm chí còn có những bài viết mang ý ngợi khen Dương Tự Trọng khi lợi dụng chức quyền là Phó giám đốc Công an Hải Phòng để tổ chức cho Dương Chí Dũng bỏ trốn.

Tổng Biên tập Petro Times đã từng dùng tờ báo của mình để đánh vào những người có công và yêu nước như Trung tướng Nguyễn Việt Thành và những đồng sự của ông như chúng tôi đã nói ở trên, khi có một số chiến sĩ tham gia đánh vụ Năm Cam nhưng sau đó mắc phải một số khuyết điểm khác không liên quan gì đến vụ án trước.

Trong lúc này, toàn quân toàn dân cần đề cao cảnh giác và chống lại việc Trung Quốc ngang nghiên xâm phạm vùng biển của Việt Nam, đưa giàn khoan cùng tàu quân sự vào vùng biển nước ta, thách thức lòng yêu nước và ý chí của cả dân tộc ta. Petro Times hãy dừng ngay những trò vu cáo bỉ ổi để tập trung vào nhiệm vụ cấp bách trong lúc này.
Luận điệu của báo Một Thế Giới: Hèn và phản bội!

"Có thể coi giàn khoan Trung Quốc là 1 đơn vị đầu tư nước ngoài"
“Trong trường hợp nhất định nào đó, mình vẫn có thể giữ nguyên giàn khoan Trung Quốc như một đơn vị nước ngoài vào đầu tư, nhưng phải có nguyên tắc và lợi ích của ta là phải thật đảm bảo”.
Trao đổi với báo chí ngày 8.5, đại tá Nguyễn Đình Trương, Nguyên Cục trưởng cục Đông Bắc Á, Bộ Công an phát biểu như trên, trong bối cảnh người dân trên cả nước đang phẫn nộ trước hành động ngang ngược, trái phép của Trung Quốc khi đưa giàn khoan vào vùng biển Việt Nam.
Càng bức xúc hơn khi Trung Quốc liên tục có những hành động gây hấn, huy động cả máy bay, tàu chiến đâm thẳng vào tàu Cảnh sát biển, tàu kiểm ngư của Việt Nam khiến nhiều tàu hư hỏng và 6 người bị thương.
Ông Trương nói tiếp:“Phương pháp đấu tranh của mình là phải làm sao để giữ lợi ích đôi bên, trên cơ sở thỏa thuận, bàn bạc. Trong trường hợp nhất định nào đó, mình vẫn có thể giữ nguyên giàn khoan như một đơn vị nước ngoài vào đầu tư, nhưng phải có nguyên tắc và lợi ích của ta là phải thật đảm bảo”.
Cũng theo quan điểm của ông Trương: "Anh có tài sản làm trên đất tôi thì cũng như các công ty khác. Coi như đến đất nước tôi để đầu tư. Lợi nhuận sẽ được chia để đảm bảo lợi ích 2 bên. Giải quyết như thế là hợp tình, hợp lý.

Đây có thể là một hình thức giải quyết duy trì được hữu hảo. Tôi tin, đối ngoại của ta sẽ giải quyết tốt. Mình có thể bàn bạc, thương lượng để coi như là một doanh nghiệp nước ngoài vào đầu tư”.
Nói về tình hình căng thẳng mà Trung Quốc đang cố gắng tạo ra trên Biển Đông Việt Nam, Đại tá Trương cho trằng tình hình Biển Đông nếu diễn biến xấu đi thì không chỉ ảnh hưởng đến Việt Nam và Trung Quốc mà ảnh hưởng đến cả một vùng biển. Mà như thế thì Quốc tế cũng đánh giá nước mình.
“Tại sao khi mà trên đất mình có bao nhiêu công ty nước ngoài vào đầu tư, thì tại sao mình không giải quyết theo hướng đôi bên cùng có lợi?”, ông đặt vấn đề.
Mổ xẻ về những nguyên nhân khiến tình hình biển Đông trở nên căng thẳng như hiện nay, Đại tá Trương cũng nhận định rằng, một phần do phía mình đã quá chủ quan, không nắm bắt được tình hình và ý đồ của phía Trung Quốc.Từ đó chưa tạo ra được thế chủ động.
PV tổng hợp
[...]

Comments

Chuyện vui kể rằng, trong Ngày hội các Biên tập-Phóng viên Báo chí không chuyên lần nọ, người ta tổ chức cuộc thi để tìm ra "Thần tượng phóng tin Việt Nam Idol 2013". Chủ điểm đưa ra là Các cách thi triển công phu phóng tin... Đề bài đưa ra là từ một vụ "trọng án" trong Văn học xưa như Chí Phèo đâm chết Bá Kiến. Hàng loạt các anh tài từ rất nhiều tờ báo cùng nhau hồ hởi tranh tài với đúng những sở trường mà mình đang có được. Và dưới đây là bản Tổng hợp kết quả:



1. Chuyện anh Chí đâm chết Bá Kiến, có thể "thi triển" các tựa đề:

- Kinh hoàng vụ sát hại trưởng thôn tại làng Vũ Đại

- Say rượu, đâm chết cán bộ thôn

- Đã tìm được kẻ giết trưởng thôn làng Vũ Đại

- Bi kịch làng Vũ đại – trưởng thôn bị giết tại nhà

- Kẻ giết trưởng thôn Bá Kiến là người cùng làng

- Nghi phạm giết trưởng thôn là người đã có tiền án

- Trưởng C.A làng Vũ Đại: Chúng tôi đang tiếp tục điều tra
...............


2. Sau đó, có thể khai thác chuyện anh Chí với chị Nở trong vườn chuối:

- Sốc với hình ảnh giới trẻ công khai tình yêu trong vườn chuối

- Có hay không vụ hiếp dâm trong vườn chuối

- Vừa ra tù đã phạm tội hiếp dâm

- Đau lòng người đàn bà dở bị cưỡng bức

- Chân dung kẻ đồi bại tại làng Vũ Đại

- Đã xác định được kẻ hiếp dâm chị N.

- Vụ lạm dụng tình dục ở làng Vũ đại – công an thôn vào cuộc
...................


3. Tiếp tới, ngay lập tức chuyển sang các nội dung:

- Phát sốt vì bộ ảnh cực "nóng" của Thị Nở

- Bé Nở "lạ lẫm" trong trang phục tứ thân

- Ngắm Thị Nở mặt mộc đẹp ngỡ ngàng

- Thị Nở vai trần đi vo gạo

- Thị Nở thổ lộ về mối tình đầu

- Thị Nở e ấp bên người "đặc biệt"

- Thị Nở hot với yếm đào bên bờ sông

- Thị Nở: Anh ấy không phải là đại gia

- Thị Nở: Giữa tôi và anh Chí chỉ là mối quan hệ cùng thôn

- Thị Nở: Còn quá sớm để nói về chuyện yêu

- Lộ ảnh sốc Chí Phèo & Thị Nở trên Facebook

- Chí Phèo: Tôi chỉ coi em Nở như em gái

- Những bóng hồng trong cuộc đời anh Chí

- Rộ tin đồn Bá Kiến là người thứ 3

- Dàn sao nông dân "kute" làng Vũ Đại cùng chúc mừng cho bé Nở

- Xôn xao đoạn ghi âm đêm hẹn hò của chị Nở và anh Chí tại vườn chuối

- Chí Phèo & Thị Nở: đẳng cấp chuyện tình Titanic

.......................

4. Nếu "có tầm nhìn" thì đi ngang sang các đề tài:

- Cảnh tỉnh về lối sống buông thả của 1 bộ phận thanh niên nông thôn

- Nói về vấn nạn lạm dụng tình dục ở nông thôn

- Có hay không việc cần thiết đưa giáo dục giới tính về nông thôn

- Tình trạng thất nghiệp ở nông thôn và các hệ lụy xã hội
.................


5. Hoặc xoáy sang các chủ đề hút khách:

- Rượu, cháo hành (không thịt) và câu chuyện an toàn tình dục

- Rượu và chuối xanh: Thần dược của tình yêu !

- Cháo hành có phải là phương pháp phục hồi hữu hiệu sau khi làm chuyện ấy?
.....................


6. Và cuối cùng là "vét máng":

- Làng Vũ Đại ngày ấy và bây giờ

- Lật lại Hồ sơ vụ án Chí giết Kiến

- Những chuyện chưa kể về anh Chí Phèo

- Lương y nghi ngờ Chí "còn nguyên": Có không chuyện tình Vườn chuối?....

(Theo một nguồn tin đáng tin cậy trên internet)
[...]

Categories: